Món quà sinh nhật và khoảnh khắc yếu lòng của Quỳnh Dao đêm đó đã trở thành một bước ngoặt trong tâm trí Hạ Vy. Cô không còn chỉ nhìn sếp của mình như một vị lãnh đạo tài ba đáng ngưỡng mộ, mà còn như một người phụ nữ xinh đẹp nhưng đầy tổn thương, cần được che chở. Tình cảm của cô, một cách vô thức, đã vượt qua ranh giới của công việc. Cô bắt đầu quan tâm đến những điều nhỏ nhặt hơn: sếp đã ăn trưa chưa, sếp có vẻ mệt mỏi không, tại sao sếp lại thở dài khi nhìn ra cửa sổ...
Dự án của Hạ Vy, dưới sự giám sát của Quỳnh Dao, đã thành công vang dội. Chiến dịch "Xin lỗi và Cảm ơn" không chỉ giúp The Aura lấy lại lòng tin của khách hàng mà còn tạo ra một hiệu ứng truyền thông tích cực, biến khủng hoảng thành cơ hội. Thành công này giúp Hạ Vy có một vị trí vững chắc trong công ty.
Để ăn mừng thành công và cũng là để quảng bá hình ảnh, The Aura quyết định tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện lớn, mời toàn bộ đối tác, khách hàng VIP và giới truyền thông. Đây là một sự kiện cực kỳ quan trọng, và mọi chi tiết đều phải hoàn hảo.
Với tư cách là CEO, Quỳnh Dao chắc chắn phải là tâm điểm của buổi tiệc. Và cô, bằng một quyết định bất ngờ, đã chỉ định Hạ Vy là người phụ tá cho mình trong suốt sự kiện, thay vì thư ký Anh như thường lệ. Lý do cô đưa ra là: "Cô ấy là người hiểu rõ nhất về chiến dịch và có thể trả lời tốt nhất các câu hỏi của đối tác."
Cả công ty lại một lần nữa xôn xao. Việc này chẳng khác nào một lời tuyên bố ngầm về sự tín nhiệm tuyệt đối mà CEO dành cho cô nhân viên mới. Hạ Vy vừa lo lắng, vừa cảm thấy một niềm hạnh phúc ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên cô được cùng sếp xuất hiện trong một sự kiện lớn như vậy.
Buổi tối hôm đó, Hạ Vy trông hoàn toàn khác lạ. Cô không còn là cô bé hậu đậu với áo sơ mi, chân váy công sở nữa. Cô mặc một chiếc váy dạ hội dài màu kem, thiết kế đơn giản nhưng thanh lịch, tôn lên vóc dáng chuẩn và làn da trắng ngần. Mái tóc được búi nhẹ, để lộ chiếc cổ cao và gương mặt xinh xắn, dễ thương.
Nhưng khi Quỳnh Dao xuất hiện, mọi ánh đèn dường như đều phải lu mờ. Cô mặc một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rượu vang, thiết kế ôm sát, khoe trọn những đường cong quyến rũ và khí chất của một nữ hoàng. Vẫn là cặp kính quen thuộc, nhưng hôm nay, sau lớp kính đó, đôi mắt cô dường như sâu thẳm và có hồn hơn.
Khi họ đứng cạnh nhau, một người rực rỡ, quyền lực như một đóa hồng đỏ có gai, một người dịu dàng, trong sáng như một đóa linh lan trắng, lại tạo nên một sự hài hòa đến lạ kỳ.
Buổi tiệc đang diễn ra suôn sẻ. Quỳnh Dao, với sự phụ tá của Hạ Vy, khéo léo đi xã giao với các đối tác. Hạ Vy, dù hơi khớp, nhưng với sự thông minh của mình, đã hỗ trợ sếp rất tốt.
Và rồi, điều Hạ Vy lo sợ nhất đã xảy ra.
Một người đàn ông cao ráo, lịch lãm trong bộ vest hàng hiệu, tiến thẳng về phía họ. Gương mặt anh ta rất điển trai, nụ cười rất cuốn hút, nhưng trong mắt Hạ Vy, nó lại ẩn chứa một sự giả tạo khó tả. Đó là Trần Phong, CEO của A&P.
"Quỳnh Dao, đã lâu không gặp. Em vẫn xinh đẹp và rạng rỡ như ngày nào," Trần Phong cất tiếng, giọng nói ngọt ngào nhưng khiến người ta sởn gai ốc.
Gương mặt Quỳnh Dao lạnh đi trong tích tắc. Nụ cười xã giao trên môi cô vụt tắt. "Chào anh Phong. Cảm ơn đã đến dự."
"Anh đến không chỉ để dự tiệc, mà còn là để chúc mừng em. The Aura đã có một cú lội ngược dòng ngoạn mục," hắn nói, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý. "Và cũng là để hỏi em, liệu chúng ta có thể có một cơ hội hợp tác trong tương lai không? Anh tin với kinh nghiệm của A&P và tài năng của em..."
"Tôi nghĩ là không," Quỳnh Dao cắt ngang, giọng lạnh lùng. "The Aura không có ý định hợp tác với A&P. Bây giờ và cả sau này. Xin lỗi, tôi phải đi tiếp khách."
Cô định quay đi, nhưng Trần Phong đã bước tới, chặn đường cô lại. "Dao, đừng phũ phàng như vậy chứ. Chuyện quá khứ đã lâu rồi, sao em cứ phải giữ trong lòng? Anh biết anh đã sai, nhưng..."
Nhìn thấy gương mặt ngày càng tái đi và bàn tay đang siết chặt lại của sếp, Hạ Vy không thể đứng yên được nữa. Lời cảnh báo của Quỳnh Dao "cô đi quá giới hạn rồi" vang lên trong đầu, nhưng sự lo lắng và muốn bảo vệ đã lấn át tất cả.
Cô hít một hơi, khoác một nụ cười chuyên nghiệp nhất có thể, bước lên đứng giữa hai người.
"Xin lỗi đã cắt ngang ạ," cô nói với Trần Phong, giọng ngọt ngào nhưng đầy sự xa cách. "Thưa anh Phong, Tổng Giám đốc của chúng tôi đang có một cuộc hẹn rất quan trọng với đối tác từ Nhật Bản, và chúng tôi đã trễ giờ rồi ạ."
Rồi cô quay sang Quỳnh Dao, ánh mắt đầy vẻ "khẩn cấp". "Thưa sếp, ngài Tanaka đang đợi sếp ở khu vực sảnh VIP ạ. Ông ấy nói chỉ có năm phút thôi ạ."
Cả Quỳnh Dao và Trần Phong đều ngạc nhiên trước sự can thiệp bất ngờ này. Trần Phong nhíu mày nhìn cô gái lạ mặt dám chen vào chuyện của hắn. Còn Quỳnh Dao, cô nhìn Hạ Vy, trong ánh mắt lạnh lùng của cô lóe lên một tia nhìn vô cùng phức tạp.
Quỳnh Dao nhanh chóng bắt lấy "cái phao cứu sinh" mà Hạ Vy vừa ném ra. "Thật xin lỗi, tôi quên mất," cô nói với Trần Phong. "Vậy chúng tôi xin phép đi trước."
Nói rồi, cô cùng Hạ Vy quay lưng bước đi, để lại Trần Phong đứng đó với gương mặt tức tối.
Họ đi thẳng ra khu vực ban công vắng người. Gió đêm mát lạnh thổi vào làm Hạ Vy mới nhận ra mình vừa làm một việc tày trời. Cô run lên, không phải vì lạnh, mà vì sợ.
"Em... em xin lỗi sếp. Em đã tự ý..."
Quỳnh Dao không nói gì. Cô chỉ đứng đó, tựa vào lan can, nhìn ra xa. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng, giọng nói không còn lạnh lẽo, mà có một chút gì đó mệt mỏi.
"Tại sao cô lại làm vậy?"
"Em..." Hạ Vy lí nhí. "Em thấy sếp không thoải mái. Em chỉ... không muốn ai làm sếp phải khó xử."
Một câu trả lời thật thà, không một chút toan tính.
Quỳnh Dao quay lại nhìn cô. Dưới ánh trăng, gương mặt của "Nữ Hoàng" không còn vẻ quyền lực bức người, mà chỉ còn lại sự dịu dàng và một chút yếu đuối hiếm hoi.
"Cảm ơn cô," cô nói khẽ, hai từ mà có lẽ cả The Aura chưa bao giờ được nghe.
Rồi cô bước tới, làm một hành động mà chính cô cũng không ngờ tới. Cô đưa tay, khẽ vén một lọn tóc mai đang bị gió thổi rối trên má của Hạ Vy. Một cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Trái tim Hạ Vy như ngừng lại một nhịp. Khoảng cách giữa họ dường như đã hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc đó. Cô có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong đôi mắt đẹp của sếp.
"Đi thôi," Quỳnh Dao nói, giọng đã trở lại bình thường, nhưng sự ấm áp vẫn còn vương lại. "Vào trong thôi, đóa hồng gai của tôi."
Cô quay lưng bước vào trước. Hạ Vy đứng đó, tay bất giác đưa lên chạm vào má, nơi ngón tay của sếp vừa lướt qua. "Đóa hồng gai của tôi". Tim cô đập loạn xạ.
Con cừu non ngày nào, giờ đã thực sự trở thành một đóa hồng có gai, sẵn sàng xù lên để bảo vệ cho nữ hoàng của mình.