Sáng hôm sau, Linh Anh bước vào công ty với một quyết tâm thép. Cô tự nhủ: “Hôm nay sẽ là ngày chứng minh năng lực, không để cảm xúc chi phối.” Nhưng ngay khi vừa bước vào thang máy, cô cảm giác tim mình lại nhói lên khi thấy Anh Tuấn đứng gần cánh cửa, ánh mắt lạnh lùng như băng, chạm vào cô một lần nữa.
“Linh Anh,” anh gọi, giọng trầm nhưng rõ ràng.
Cô khẽ gật đầu, cố giữ nụ cười tươi:
“Dạ, chào anh.”
Anh Tuấn chỉ gật nhẹ, không nói thêm. Sự im lặng này khiến Linh Anh vừa căng thẳng, vừa tò mò. Cô biết, bất cứ cử chỉ nhỏ nào của anh cũng khiến tim mình nhảy loạn nhịp.
Đến phòng họp, đồng nghiệp đã tập trung đông đủ. Cuộc họp về dự án mới bắt đầu, Anh Tuấn đứng ở đầu bàn, tất cả ánh mắt đều hướng về anh. Linh Anh cố gắng tập trung, nhưng đôi mắt cô không thể rời khỏi khuôn mặt nam sếp. Anh nghiêm túc trình bày kế hoạch, từng chi tiết được phân tích rõ ràng, giọng điệu lạnh lùng nhưng thuyết phục.
Khi đến lượt cô báo cáo phần phân tích dữ liệu, Linh Anh cố gắng trình bày mạch lạc, từng số liệu, từng chiến lược đều được cô chuẩn bị kỹ lưỡng. Dù giọng vẫn run run một chút, cô cảm nhận được ánh mắt Anh Tuấn đang quan sát kỹ từng chi tiết.
“Dữ liệu tốt,” anh gật đầu, đôi mắt thoáng một tia hài lòng. “Nhưng cần đi sâu hơn về phân tích đối thủ cạnh tranh. Tôi muốn kết quả cuối cùng được trình bày trực quan và chi tiết hơn.”
Linh Anh cúi đầu, gật gù:
“Vâng ạ, tôi sẽ hoàn thiện.”
Cuộc họp kết thúc, đồng nghiệp rút lui dần, chỉ còn lại Linh Anh và Anh Tuấn. Anh bước tới, giọng điệu bình thản:
“Hôm nay cô đã làm tốt, nhưng cần tập trung hơn ở những chi tiết nhỏ. Công ty không có chỗ cho sai sót.”
Cô cảm thấy vừa căng thẳng vừa tự hào. Trong lòng, cô vẫn nhảy nhót một cách lạ thường. “Anh ấy vẫn nghiêm khắc như xưa… nhưng ít nhất, anh vẫn nhìn thấy nỗ lực của tôi.”
Ngày tiếp diễn, Linh Anh nhận ra rằng làm việc với Anh Tuấn không hề dễ dàng. Mỗi câu nói, mỗi biểu cảm của anh đều khiến cô phải thận trọng. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng nhận thấy những cử chỉ quan tâm tinh tế mà anh dành cho mình: một tin nhắn nhắc nhở deadline, một lời khuyên nhỏ khi xử lý dữ liệu.
Buổi trưa, Linh Anh ngồi ăn tại căng tin, nhìn ra cửa sổ. Dòng suy nghĩ lại tràn về ký ức: những lần đi học nhóm, những buổi café cuối tuần, nụ cười lạnh lùng nhưng đầy sức hút của Anh Tuấn. Cô thầm nhủ: “Không thể phủ nhận, tim vẫn còn rung động. Nhưng tôi phải giữ khoảng cách, phải chuyên nghiệp.”
Chiều đến, Linh Anh phải trình bày dự án trước toàn bộ phòng ban. Trong lúc thuyết trình, Anh Tuấn đứng gần cuối phòng, quan sát từng hành động của cô. Khi cô gặp chút bối rối trước câu hỏi bất ngờ, anh bước tới, giọng điệu trầm ấm:
“Câu trả lời của cô có thể rõ ràng hơn nếu đưa thêm ví dụ cụ thể.”
Dù lời góp ý nghiêm túc, trong lòng Linh Anh lại cảm thấy ấm áp. Chỉ một câu nói của anh cũng đủ khiến cô tự tin hơn.
Cuối ngày, khi mọi người ra về, Linh Anh đứng lại sắp xếp hồ sơ. Anh Tuấn bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng:
“Cô làm việc chăm chỉ. Giữ tinh thần này, tôi tin dự án sẽ thành công.”
Cô gật đầu, cười nhẹ, trong lòng vẫn rộn ràng: “Ngày đầu tiên đã qua, nhưng cảm giác này… vừa hồi hộp vừa khó tả.”
Trên đường về nhà, cô đi qua con đường quen thuộc, nơi từng đi học đại học, nơi những kỷ niệm với Anh Tuấn chất chứa. Cô nhận ra rằng, gặp lại người yêu cũ trong vai trò sếp không chỉ là thử thách công việc, mà còn là thử thách cho trái tim.
Về đến nhà, Linh Anh đặt cặp xuống, mở laptop và thấy email từ Anh Tuấn:
“Hãy tiếp tục giữ phong độ hôm nay. Tôi tin tưởng vào năng lực của cô.”
Nụ cười nhẹ nở trên môi cô, Linh Anh hiểu rằng: ngày đầu tiên chỉ là khởi đầu. Cuộc hành trình vừa đối mặt với người yêu cũ, vừa khẳng định bản thân, vừa khám phá tình cảm mới đang chờ cô phía trước.