sếp ơi, mình vượt rào rồi đó!

Chương 3: Vết Cắt Ngọt Trên Tâm Trí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều thứ Hai, văn phòng im lặng khác thường. Cái không khí ngột ngạt như bị ép lại giữa những tiếng gõ phím và tiếng máy lạnh kêu ro ro trên đầu. Minh Thư tự hỏi không biết do tâm trạng cô nặng nề, hay vì có thứ gì đó trong không khí đang thay đổi.

Cô vẫn đang ngồi gõ bảng công việc định kỳ. Trên màn hình, dòng chữ Excel nhảy qua lại mỏi mắt. Nhưng đầu óc cô lại lạc trôi đâu đó giữa quán cà phê buổi trưa, với ánh mắt của sếp – vừa dịu dàng, vừa xa cách.

Tự dưng, một giọng nói cất lên bên tai khiến cô giật bắn mình:

“Chút nữa tôi cần em hỗ trợ in bản kế hoạch, mang lên phòng họp tầng 12. Đúng 5 giờ.”

Là anh. Là Ngô Gia Bảo.

Vừa nói, anh vừa đặt một tập tài liệu xuống bàn cô. Tay anh thoáng chạm nhẹ vào mép bàn làm việc, chỉ một cái chạm rất bình thường, nhưng cũng đủ khiến trái tim Minh Thư khựng lại nửa nhịp.

“Dạ, em rõ rồi ạ.”

Cô trả lời như một cái máy, không dám ngẩng mặt. Nhưng trái tim thì đập loạn, chẳng còn biết mình đang làm gì.


5 giờ chiều.

Tầng 12 là phòng họp VIP, hiếm khi có nhân viên nào được đặt chân tới. Minh Thư bước vào, tay cầm theo bản in được đóng tập gọn gàng. Cô không biết ai sẽ tham gia họp. Cũng không dám hỏi. Cứ lặng lẽ làm đúng theo lời dặn.

Phòng họp vắng tanh.

Và rồi... cửa đóng lại. Chỉ có một mình cô và anh.

“Không ai khác à?” – Cô hỏi, nhỏ nhẹ.

Anh gật đầu: “Chỉ tôi cần xem qua với em trước, rồi mai mới họp chính thức với bên đối tác.”

Cô gật đầu. Nhưng khi đặt tài liệu lên bàn và đứng kế bên anh, cảm giác áp lực lại trào lên như sóng. Khoảng cách giữa hai người quá gần. Gần đến nỗi cô nghe rõ cả mùi nước hoa dịu nhẹ pha lẫn hương áo sơ mi sạch sẽ.

Anh lật từng trang tài liệu, ánh mắt sắc sảo như thường lệ. Nhưng tay anh lại chậm hơn bình thường. Mỗi lần anh hỏi, cô lại thấy hơi thở mình khựng lại.

Rồi đến một trang, anh bất chợt dừng lại.

“Trang này ghi nhầm mục số.” – Anh nói, rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt bình thản. “Em đang mất tập trung đấy.”

Cô cứng người. Không ngờ bị phát hiện dễ vậy.

“Dạ… em xin lỗi. Em sẽ sửa lại ngay.” – Cô lùi một bước.

Nhưng chưa kịp quay đi, anh nắm nhẹ lấy cổ tay cô.

“Em không cần sợ. Tôi không trách em. Tôi chỉ... lo là chuyện đó khiến em rối bời.”

Một giây im lặng. Hai người nhìn nhau.

Cô nói khẽ: “Thật ra… không phải em rối vì chuyện đó. Mà vì… em không biết mình nên làm gì.”

Gia Bảo không nói gì. Nhưng ánh mắt anh mềm lại, sâu hơn, và dường như... có gì đó muốn nói ra nhưng lại kìm lại.

“Tôi cũng vậy.” – Anh thì thầm. “Tôi không nghĩ chuyện sẽ đi đến mức đó. Nhưng giờ nếu bảo tôi quên, tôi lại không làm được.”

Minh Thư thở ra, nhẹ và dài.

“Vậy thì sếp muốn gì?” – Cô hỏi, lần đầu dám ngẩng lên đối mặt anh.

Anh nhìn cô rất lâu. Như một người đàn ông đang đứng giữa hai con đường – một bên là đạo đức, một bên là khao khát.

“Tôi chưa biết. Nhưng tôi muốn gặp em nhiều hơn.”


Tối hôm đó, Minh Thư về nhà với tâm trạng lửng lơ. Cô ngồi trên giường, mở điện thoại ra rồi lại đặt xuống. Tin nhắn cuối của Gia Bảo vẫn là:

“Anh chưa từng làm điều gì vượt rào cả. Nhưng lần này… có lẽ anh sẽ không quay đầu.”

Cô vừa mừng, vừa sợ. Vì người đàn ông đó đang làm trái tim cô rung lên, thật sự rung lên – nhưng cũng là người đã có một gia đình.

Mà cô thì... không biết mình có đủ bản lĩnh để bước ra khỏi mê cung này không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×