Trưa hôm ấy, không khí ở phòng làm việc căng như dây đàn. Sau cuộc họp sáng với đối tác lớn, mọi người đều bận rộn tổng hợp lại thông tin, soạn thảo hợp đồng, phân công công việc… Trong khi đó, Minh Thư vẫn cảm thấy ánh mắt của Trưởng phòng Ngô Gia Bảo thỉnh thoảng lướt qua mình – lạnh lùng, khó đoán nhưng không còn sự xa cách như lúc đầu.
“Phan Minh Thư, cô có rảnh không? Tôi muốn trao đổi một chút về báo cáo sáng nay.” Giọng anh vang lên từ bàn bên cạnh.
Cô ngẩng lên, hơi bối rối, rồi vội gật đầu.
“Dạ, được ạ.”
“Đi ăn trưa với tôi, nói chuyện luôn thể.”
Không phải lần đầu đi ăn riêng với sếp, nhưng Minh Thư vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Nhất là sau cái đêm công tác đó… trong đầu cô vẫn còn vang vọng từng nhịp thở gấp gáp, hơi ấm da thịt và ánh mắt anh nhìn cô lúc ấy – không còn là một trưởng phòng khắt khe, mà là một người đàn ông cô độc, chất chứa nhiều tâm sự.
Nhà hàng cách văn phòng vài trăm mét, không sang trọng, nhưng yên tĩnh. Hai người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, ánh nắng trưa nhẹ nhàng hắt vào, tạo nên một khoảng không gian dịu dàng, tưởng như tách biệt khỏi nhịp sống hối hả bên ngoài.
“Cô đã quen với cường độ công việc ở phòng Kế hoạch chưa?” Anh hỏi, mở thực đơn nhưng không ngẩng lên nhìn cô.
Minh Thư mỉm cười, gật nhẹ. “Dạ, cũng gần quen rồi ạ. Tuy hơi áp lực nhưng mà... em thích.”
Gia Bảo nhìn cô một lúc lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Phòng này làm việc khắc nghiệt. Tôi không muốn ai phải hy sinh nhiều như tôi từng làm.”
Câu nói ấy khiến Minh Thư ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt anh thoáng qua một nỗi mệt mỏi, sâu kín – một thứ cô chưa từng thấy trước đó.
“Sếp từng hy sinh điều gì ạ?” – cô hỏi, nhẹ nhàng.
Gia Bảo nhìn ra cửa sổ một lúc rồi đáp chậm rãi:
“Tôi từng đặt công việc lên trên tất cả – cả gia đình, bạn bè, tình yêu… Nhưng đổi lại, tôi chẳng biết mình còn lại gì.”
Không khí đột nhiên trầm xuống. Minh Thư im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“Có những thứ nếu bỏ lỡ sẽ không thể quay lại được.”
Anh ngước nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Cô nghĩ tôi đang bỏ lỡ điều gì à?”
Minh Thư cắn môi, rồi lắc đầu. “Em không dám phán xét, nhưng em nghĩ… ai cũng xứng đáng có một phần cuộc sống cho riêng mình, không phải sống mãi trong vai diễn mà xã hội giao phó.”
Câu nói ấy làm Gia Bảo lặng đi. Có lẽ đã lâu rồi anh chưa được nghe ai nói chuyện với anh như thế – không toan tính, không lấy lòng, không dè chừng. Chỉ đơn thuần là chia sẻ từ một người trẻ – hồn nhiên và đầy cảm xúc.
Suốt bữa trưa hôm ấy, họ nói chuyện nhiều hơn anh tưởng. Minh Thư kể về lý do cô chọn ngành kế toán, về cha mẹ ly hôn và mẹ một mình nuôi cô khôn lớn. Gia Bảo nghe chăm chú, thỉnh thoảng mỉm cười. Cô gái nhỏ trước mặt anh – trẻ trung, nhiệt huyết, vừa có sự sắc sảo của một người từng trải, vừa có nét mềm mại của một người con gái còn tin vào yêu thương.
Khi rời nhà hàng, trời bỗng đổ mưa nhẹ. Minh Thư che đầu bằng tập hồ sơ, định chạy về thì Gia Bảo đưa tay kéo lại.
“Lên xe tôi đi, tôi chở về.”
Cô do dự một chút rồi gật đầu.
Trên đường, không ai nói gì. Tiếng mưa rơi trên kính xe tạo thành một giai điệu lạ lẫm. Không hiểu vì sao, tim Minh Thư cứ đập mạnh dần theo từng khúc quanh của con đường.
Vừa đến dưới tầng hầm tòa nhà, Gia Bảo đột ngột hỏi:
“Nếu có một điều tôi không nên làm, nhưng lại muốn làm… cô nghĩ tôi nên thế nào?”
Minh Thư quay sang, ánh mắt ngơ ngác.
“Ý sếp là gì ạ?”
Anh im lặng vài giây, rồi quay sang nhìn cô, giọng trầm thấp:
“Ví dụ như… thích một người không nên thích.”
Khoảnh khắc đó, cả không gian như ngừng thở.
Minh Thư không đáp. Trái tim cô chệch đi một nhịp, rồi khẽ nói:
“Em nghĩ… cảm xúc không có đúng sai. Chỉ là… chúng ta có dám đối diện hay không.”
Cả hai nhìn nhau trong chiếc xe im lặng, tiếng mưa bên ngoài như hòa vào nhịp tim đang rối loạn của cô.
Gia Bảo không nói thêm. Nhưng ánh mắt anh – sâu thẳm và nồng nàn – đã nói thay tất cả.
Và Minh Thư biết, từ giây phút này, mối quan hệ của họ… sẽ không còn như cũ.