sếp ơi, mình vượt rào rồi đó!

Chương 6: Vết Nứt Trong Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ hôm đó, mọi thứ thay đổi. Không phải thay đổi rõ ràng đến mức khiến ai cũng nhìn ra, nhưng Minh Thư cảm thấy rõ – ánh mắt anh nhìn cô có gì đó dịu hơn, gần gũi hơn… và nguy hiểm hơn.

Cô vẫn gọi anh là “sếp”, vẫn gõ báo cáo đúng giờ, vẫn cúi đầu mỗi khi đưa hồ sơ. Nhưng đâu đó, giữa những buổi họp căng thẳng, khi ánh đèn trong phòng bật sáng sau giờ tan ca, hay lúc cả hai vô tình bước ra khỏi thang máy cùng một lúc, ánh nhìn họ trao nhau lại không còn là của cấp trên và cấp dưới.

Một lần, Minh Thư đang chuẩn bị file trình chiếu cho buổi báo cáo quý thì Gia Bảo tiến lại gần, đặt tay lên vai cô để chỉ vào một biểu đồ sai lệch.

“Ở đây nè, phần doanh thu tháng 5 bị lệch đơn vị…”

Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe được mùi nước hoa nhè nhẹ trên cổ áo sơ mi anh – mùi hổ phách pha gỗ thông, lạnh lùng nhưng ngấm ngầm kích thích. Một giây sau, anh lùi lại như chưa có gì xảy ra. Nhưng tim cô thì không. Nó đập loạn cả lên.

Buổi tối hôm ấy, cô đứng trước gương rất lâu.

Gương mặt cô vẫn vậy – không phải kiểu xinh đẹp nổi bật, nhưng có nét dễ nhìn, tự nhiên, dịu dàng. Đôi môi mím lại khẽ run, như thể đang cố giữ một bí mật đang muốn bật ra.

Minh Thư biết mình đang đi trên lằn ranh mỏng. Cô chưa từng là người thứ ba, càng không phải kiểu thích dấn thân vào chuyện tình cảm rối ren. Nhưng giữa cô và anh, có một thứ cảm xúc khó gọi tên đang lớn dần – nó không còn là sự rung động đơn thuần.

Đó là sự thu hút, là thứ bản năng nguyên thủy mà lý trí khó lòng ngăn cản.


Thứ Sáu, công ty tổ chức sinh nhật cho sếp tổng. Một bữa tiệc nhỏ, nhưng mọi người đều ăn mặc chỉn chu. Minh Thư diện một chiếc váy đỏ ôm nhẹ, khoác ngoài áo blazer đen để giữ lịch sự.

Khi cô bước vào phòng tiệc, đã có vài người nam quay lại nhìn. Nhưng ánh mắt cô chỉ tìm thấy một người – Ngô Gia Bảo.

Anh mặc sơ mi xám tro, vest đen, đứng cạnh giám đốc tài chính đang cười nói. Nhưng khi nhìn thấy Minh Thư, anh hơi khựng lại. Cái nhíu mày thoáng qua rồi biến mất.

Không ai nhận ra, nhưng cô thì có.

Vài ly rượu vang sau, mọi người bắt đầu thả lỏng hơn. Minh Thư đứng cạnh bàn bánh, chạm ly với mấy đồng nghiệp nữ. Đúng lúc ấy, có tiếng nói sau lưng:

“Hôm nay trông cô rất khác.”

Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt anh – sâu và có chút gì đó... bất an.

“Khác là xấu hay đẹp hơn vậy sếp?” – cô đùa nhẹ.

“Đẹp.” – Anh trả lời thẳng thừng. “Nhưng làm tôi thấy nguy hiểm.”

Cô bật cười, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ hai người nghe thấy.

“Em đâu có làm gì đâu. Chỉ là đi ăn tiệc thôi mà.”

Gia Bảo nhìn cô lâu hơn cần thiết. “Đôi khi chỉ cần có mặt thôi đã đủ để người ta xao động.”

Ngay lúc ấy, điện thoại anh rung lên. Anh nhíu mày, liếc màn hình rồi tắt. Không lâu sau, chuông lại vang – lần này anh bắt máy.

“Alo… Ừ, anh đang bận… Không, giờ anh đang trong tiệc công ty… Em muốn gì? Chuyện đó để về nhà rồi nói!”

Giọng anh thấp xuống, rõ ràng là đang kiềm chế.

Minh Thư lặng người. Không cần hỏi, cô biết đó là vợ anh.

Anh tắt máy, vẻ mặt đanh lại. Cô toan bước đi thì anh gọi khẽ:

“Minh Thư.”

Cô dừng lại, không quay đầu.

Anh nói chậm: “Đừng để tôi bước quá xa.”

Cô nghe rõ từng chữ, từng nhịp run trong giọng anh. Trái tim cô co thắt lại – có thứ gì đó vừa nứt ra. Và cô không biết liệu mình có đủ can đảm để lùi lại hay không.


Sau tiệc, trời đã khuya. Minh Thư bắt taxi riêng, nhưng anh lại ra trước, chờ cô ở cổng tòa nhà.

“Lên xe, tôi đưa về.”

Cô định từ chối, nhưng rồi lại gật đầu.

Trên xe, hai người im lặng.

Mãi đến khi gần đến khu chung cư nơi cô ở, Gia Bảo mới hỏi:

“Cô không thấy sợ sao?”

Minh Thư quay sang, ngạc nhiên.

“Sợ gì ạ?”

“Sợ tôi.”

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng:

“Không. Em chỉ sợ bản thân mình thôi.”

Anh dừng xe, quay sang nhìn cô thật lâu. Ánh mắt như đang cởi bỏ tất cả lớp vỏ bọc trưởng thành, chuẩn mực, lý trí.

“Mai là thứ Bảy. Tôi có việc ra Hà Nội một ngày. Nếu… nếu cô cần suy nghĩ, thì hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Minh Thư khẽ hỏi: “Suy nghĩ điều gì ạ?”

Gia Bảo không đáp. Nhưng bàn tay đặt trên vô lăng siết nhẹ.

“Rằng liệu em có đủ dũng cảm để bước vào cuộc đời tôi, hay không.”


Minh Thư bước xuống xe, không quay lại.

Cô không dám. Bởi nếu quay lại, cô sợ mình sẽ không đủ mạnh mẽ để nói "không".

Trên hành lang dài, cô bước chậm rãi, bàn tay run nhẹ. Trong lòng là một nỗi rối ren khó diễn tả. Cô biết rõ, từ giờ phút này, mối quan hệ giữa cô và anh – dù chưa một lần chạm vào nhau lần nữa – đã bước sang một ngã rẽ không thể quay đầu.

Và phía trước… là những ngày tháng cô chưa từng tưởng tượng nổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×