sếp tôi là người yêu cũ

Chương 3


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuần làm việc đầu tiên của Hà Linh trôi qua trong bầu không khí ngột ngạt. Cô nhận ra rằng, làm việc dưới quyền Hoàng Minh không chỉ là áp lực chuyên môn, mà còn là một cuộc đấu tranh tâm lý liên tục. Anh ta không ngừng giao việc, yêu cầu cao, và những lời nhận xét sắc sảo của anh ta luôn có một lớp ẩn ý về mối quan hệ cũ.

Vào chiều thứ Năm, một sự cố không mong muốn xảy ra. Hệ thống máy chủ của công ty gặp trục trặc, làm tê liệt một phần dữ liệu quan trọng của Dự án Phoenix. Mọi người đều hoảng loạn, và Hoàng Minh triệu tập một cuộc họp khẩn cấp ngay lập tức.

"Tình trạng này không thể chấp nhận được!" Hoàng Minh đập tay xuống bàn họp, tạo ra âm thanh dứt khoát. "Tôi cần người tìm ra nguyên nhân và khôi phục dữ liệu ngay trong đêm nay. Không được để lộ ra ngoài."

Ánh mắt anh ta lướt qua mọi người, và cuối cùng dừng lại ở Hà Linh. "Cô Hà Linh. Tôi cần cô và Trưởng phòng IT làm việc trực tiếp tại văn phòng tôi. Tôi không tin tưởng bất kỳ ai khác có thể xử lý tập tin quan trọng này."

Hà Linh cảm thấy căng thẳng tột độ. Làm việc khuya, trong không gian riêng của Hoàng Minh, là điều cô cố gắng tránh né nhất. Nhưng cô không thể từ chối.

"Vâng, thưa ông. Tôi sẽ hỗ trợ tối đa Trưởng phòng IT," cô đáp.

Khoảng 10 giờ tối, văn phòng K.L. Capital gần như trống rỗng. Chỉ còn ánh đèn từ văn phòng CEO và phòng máy chủ. Trưởng phòng IT cắm đầu vào các dòng mã, trong khi Hà Linh ngồi ở bàn làm việc phụ trong phòng Hoàng Minh, sắp xếp lại các tài liệu vật lý liên quan đến dự án để kiểm tra chéo với dữ liệu đang được khôi phục.

Hoàng Minh ngồi tại bàn làm việc chính, ánh mắt dán vào màn hình máy tính, nhưng sự hiện diện của anh ta nặng nề đến mức Hà Linh cảm thấy mình luôn bị theo dõi.

"Cô Hà Linh," Hoàng Minh gọi. "Cô có thể lấy cho tôi tập hồ sơ 'Dự án Cổ đông S.K' trong tủ hồ sơ kia không?"

Hà Linh đứng dậy và đi về phía tủ gỗ lớn phía sau lưng anh ta. Cô mở cánh tủ và bắt đầu tìm kiếm. Trong quá trình đó, một tập hồ sơ cũ kỹ, không có nhãn mác, nằm khuất sâu bên trong bị rơi ra. Nó không phải là tài liệu công việc.

Tò mò, Hà Linh cúi xuống nhặt lên. Chiếc bìa hồ sơ màu xanh đã ngả màu. Cô định đặt nó lại chỗ cũ, nhưng một vật gì đó nhỏ bé, ánh lên màu bạc, rơi ra khỏi bìa.

Đó là một chiếc móc khóa nhỏ, hình ngôi sao đã cũ, mòn và hơi trầy xước.

Hà Linh không thể thở được. Cô nhận ra nó ngay lập tức. Đó là chiếc móc khóa đôi mà cô và Hoàng Minh đã mua ở một chuyến đi biển cách đây ba năm. Cô giữ chiếc hình mặt trăng, và anh giữ chiếc hình ngôi sao. Cô đã tưởng rằng, giống như tất cả mọi thứ khác, anh ta đã vứt bỏ nó sau khi họ chia tay.

Cả người cô như bị điện giật. Cô nhìn chiếc móc khóa run rẩy trong lòng bàn tay, những ký ức ngọt ngào và đau đớn ùa về. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy bằng chứng vật lý rằng quá khứ của họ không chỉ tồn tại trong tâm trí cô.

"Cô Hà Linh, cô đang làm gì vậy?" Giọng nói trầm lạnh của Hoàng Minh vang lên, gần gũi và đầy đe dọa.

Hà Linh giật mình, vội vàng giấu chiếc móc khóa vào lòng bàn tay và quay lại. Hoàng Minh đã đứng ngay phía sau cô, anh ta đã tiến lại gần mà cô không hề hay biết. Ánh mắt anh ta sắc lạnh như băng, nhưng ẩn sâu bên trong là sự hoảng hốt và giận dữ bị kiềm nén.

"Tôi... tôi xin lỗi, thưa ông. Tôi vô tình làm rơi tập hồ sơ này," Hà Linh lắp bắp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt cô lại không thể rời khỏi đôi mắt anh ta.

Hoàng Minh nhìn thẳng vào tay cô, nơi cô đang nắm chặt chiếc móc khóa. Anh ta biết cô đã nhìn thấy gì. Sự chuyên nghiệp mà họ cố gắng duy trì đã hoàn toàn sụp đổ.

"Đưa tôi xem," anh ta nói, giọng ra lệnh.

Hà Linh do dự, nhưng dưới ánh mắt áp bức của anh ta, cô buộc phải mở lòng bàn tay. Chiếc móc khóa nhỏ nằm đó, ánh lên trong ánh đèn văn phòng.

Hoàng Minh nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa một lúc, sau đó ngước nhìn Hà Linh. Gương mặt anh ta giờ đây không còn là CEO lạnh lùng nữa, mà là một người đàn ông bị giằng xé bởi cảm xúc.

"Nó... nó là của tôi. Tôi giữ nó vì lý do kỷ niệm," anh ta nói, giọng khàn đặc, cố gắng lấy lại sự kiểm soát.

"Kỷ niệm?" Hà Linh cười nhạt, một nụ cười đầy tổn thương. "Anh giữ nó làm kỷ niệm về một lời chia tay đột ngột, một lời giải thích hời hợt, một sự biến mất không lý do? Anh Hoàng Minh, nếu nó là kỷ niệm, thì nó là một kỷ niệm về sự tàn nhẫn."

Cô đặt chiếc móc khóa lên mặt bàn gỗ lạnh lẽo. "Tôi không hiểu. Nếu anh đã không còn muốn tôi trong cuộc đời anh, tại sao anh lại giữ lại những thứ này? Tại sao anh lại nhận tôi vào làm? Anh muốn làm gì? Muốn chứng minh rằng anh có thể kiểm soát cả sự nghiệp lẫn cảm xúc của tôi sao?"

Sự giận dữ dồn nén của Hà Linh bùng nổ. Cô đã không dám nói những lời này trong suốt hai năm.

Hoàng Minh bước lại gần cô hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vỏn vẹn vài centimet. Mùi hương nước hoa nam tính và mạnh mẽ của anh ta bao trùm lấy cô.

"Cô nghĩ tôi muốn gì?" anh ta gằn giọng, đôi mắt cháy lên. "Cô nghĩ việc nhìn thấy cô ở đây mỗi ngày, phải đối xử với cô như một người xa lạ, là dễ dàng với tôi sao? Cô nghĩ tôi vui vẻ với việc cô làm việc cho tôi sao?"

"Vậy tại sao anh không từ chối tôi?"

"Bởi vì..." Hoàng Minh ngập ngừng, anh ta dường như đấu tranh với chính mình. "Bởi vì tôi không thể. Cô là người giỏi nhất cho vị trí này, và tôi cần cô. Cô đã luôn là người giỏi nhất. Và... và tôi đã không vứt nó đi, bởi vì tôi không thể vứt đi được. Việc chúng ta chia tay, nó không phải là thứ mà tôi có thể đơn giản quên đi."

Anh ta nói những lời đó bằng một sự mãnh liệt khiến Hà Linh nghẹt thở. Cảm xúc chân thật đó làm cô dao động. Cô đã luôn nghĩ rằng anh ta là người dễ dàng buông bỏ.

"Vậy lý do chia tay là gì?" Hà Linh hỏi, giọng cô vỡ ra. "Hai năm qua, tôi đã cố gắng tìm câu trả lời. Anh nợ tôi một lời giải thích, Hoàng Minh. Không phải CEO với nhân viên, mà là người yêu cũ với người yêu cũ."

Hoàng Minh đưa tay lên, ngón tay anh ta khẽ chạm vào cánh tay cô. Đó chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng nó mang theo một dòng điện mạnh mẽ, đánh thức sự hấp dẫn và nỗi nhớ đã bị chôn vùi.

"Không phải bây giờ, Hà Linh," anh ta thì thầm, giọng nói trở nên mềm mại và khẩn cầu hơn bao giờ hết, chỉ dành riêng cho cô. "Không phải ở đây. Chúng ta đang có công việc cần hoàn thành. Và chúng ta... chúng ta đang ở văn phòng. Anh đã hứa với em, anh sẽ giữ sự chuyên nghiệp."

Anh ta lùi lại, nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng. "Cô đã tìm thấy tập hồ sơ 'Dự án Cổ đông S.K' chưa? Hãy đưa nó cho tôi. Chúng ta quay lại làm việc đi."

Hà Linh biết, anh ta đang cố gắng dùng công việc để dập tắt ngọn lửa cảm xúc vừa bùng lên. Nhưng cô không còn sức để tranh cãi. Sự thật rằng anh ta vẫn giữ chiếc móc khóa và sự giằng xé trong mắt anh ta đã đủ để gieo một hạt giống nghi ngờ vào tâm trí cô. Có lẽ, chuyện chia tay không đơn giản là anh ta hết yêu.

Cô lấy tập hồ sơ đúng theo yêu cầu, đặt nó mạnh xuống bàn.

"Tôi sẽ quay lại bàn làm việc của mình, thưa ông. Tôi không nghĩ chúng ta nên ở cùng một phòng lúc này."

Hoàng Minh không phản đối. Anh chỉ gật đầu, ánh mắt anh ta vẫn dõi theo cô.

Khi Hà Linh quay lại bàn làm việc phụ, cô cố gắng tập trung, nhưng trái tim cô vẫn đập loạn nhịp. Cô biết, khoảnh khắc riêng tư đầy căng thẳng này đã phá vỡ mọi quy tắc. Cô đã nhìn thấy sự yếu đuối, sự tiếc nuối và sự khao khát trong mắt anh ta. Và điều đáng sợ nhất, cô nhận ra rằng, dù bị tổn thương sâu sắc, cô vẫn còn bị người đàn ông này thu hút một cách mãnh liệt.

Đêm đó, dữ liệu được khôi phục thành công. Khi Hà Linh chuẩn bị ra về lúc gần nửa đêm, cô thấy chiếc móc khóa ngôi sao nằm trên bàn làm việc của cô. Bên cạnh nó là một tờ giấy note viết tay ngắn gọn, không có tên.

“Về nhà an toàn. Mai sẽ nói chuyện lại về phông chữ Times New Roman.”

Một lời đe dọa công việc, nhưng lại kèm theo một hành động cá nhân đầy ẩn ý. Hà Linh nhặt chiếc móc khóa và tờ giấy note lên, trái tim cô thắt lại. Cô biết, Hoàng Minh đã hoàn toàn phá vỡ ranh giới. Cuộc chơi đã bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×