Sau đêm làm việc khuya và sự kiện chiếc móc khóa, không khí giữa Hà Linh và Hoàng Minh trở nên dày đặc và phức tạp hơn. Tại công ty, Hoàng Minh hoàn toàn trở lại với vai trò CEO lạnh lùng và đòi hỏi, nhưng sự kiểm soát của anh ta với công việc của Hà Linh đã tăng lên gấp bội.
Ngày hôm sau, Hoàng Minh triệu tập Hà Linh vào văn phòng riêng. Cửa phòng được đóng kín.
"Cô Hà Linh," Hoàng Minh nói, giọng điệu sắc như dao cạo. "Dự án Phoenix đang thiếu sự tập trung. Tôi muốn cô chuyển đổi hoàn toàn sang việc quản lý rủi ro và trực tiếp giám sát tiến độ mỗi ngày. Cô sẽ bỏ qua các cuộc họp nội bộ không cần thiết và chỉ làm việc trực tiếp với tôi."
Hà Linh nhíu mày. "Thưa ông, điều đó không phù hợp với quy trình làm việc của đội. Việc bỏ qua các cuộc họp có thể gây ra hiểu lầm và thiếu đồng bộ thông tin."
"Quy trình sẽ thay đổi," Hoàng Minh tuyên bố dứt khoát. "Đây là mệnh lệnh. Tất cả báo cáo và cập nhật tiến độ sẽ được gửi đến hộp thư của tôi trước 8 giờ sáng và sau 5 giờ chiều mỗi ngày. Tôi muốn cô có mặt trong văn phòng của tôi lúc 8 giờ 15 sáng để tóm tắt nhanh, và 5 giờ 30 chiều để đánh giá. Không ai khác ngoài tôi được quyền can thiệp vào cách cô làm việc trong dự án này."
Hà Linh hiểu rõ sự sắp xếp này là gì. Đây không phải là về hiệu suất công việc, mà là về việc tạo ra các cuộc gặp gỡ riêng tư bắt buộc, cách ly cô khỏi các đồng nghiệp và giữ cô dưới sự kiểm soát trực tiếp của anh ta. Đó là sự chiếm hữu, được nguỵ trang dưới lớp vỏ "cải thiện hiệu suất".
"Ông Hoàng Minh," Hà Linh nói, giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. "Với tư cách là Trợ lý Giám đốc Dự án, tôi cần duy trì quan hệ làm việc lành mạnh với các thành viên trong đội. Việc này sẽ khiến đồng nghiệp cảm thấy tôi được ưu ái đặc biệt và có thể gây ra sự rạn nứt."
Hoàng Minh nhếch mép, một nụ cười đầy thách thức. "Đó là vấn đề của họ, không phải của chúng ta. Nếu họ cảm thấy như vậy, hãy để họ thể hiện năng lực để được tôi chú ý. Cô Hà Linh, cô đang ở đây vì cô giỏi. Và cô sẽ ở đây vì tôi cần cô. Công ty trả lương cho cô để cô phục vụ mục đích của công ty, và mục đích đó hiện tại là tuyệt đối hoàn thành Phoenix dưới sự giám sát của tôi. Cô có chấp nhận không?"
Sự trói buộc này quá rõ ràng. Nếu từ chối, cô sẽ mất công việc. Nếu chấp nhận, cô sẽ bị cuốn vào quỹ đạo cá nhân của Hoàng Minh, nơi ranh giới công việc và tình cảm sẽ bị xóa nhòa mỗi ngày.
Hà Linh siết chặt nắm tay. Cô quyết định đấu tranh theo cách của riêng mình. "Tôi chấp nhận, thưa ông. Nhưng tôi yêu cầu một điều kiện. Tất cả các cuộc họp của chúng ta, trừ những cuộc cần sự bảo mật tuyệt đối, phải diễn ra trong phòng họp nhỏ. Tôi sẽ ghi lại mọi chỉ thị của ông vào email để có hồ sơ công việc rõ ràng."
Hoàng Minh nhìn cô một cách thích thú, như thể cô vừa vượt qua một bài kiểm tra tinh thần. "Được thôi. Cô có vẻ lo lắng về sự rõ ràng trong công việc. Tôi đồng ý. Nhưng đừng quên, email vẫn là kênh giao tiếp chính thức. Còn những thứ khác..." Anh ta ngừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, "...sẽ không cần email."
Anh ta đã ám chỉ đến những tin nhắn Zalo đêm khuya và những cuộc đối thoại riêng tư ngoài lề. Hà Linh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Những ngày tiếp theo trở nên căng thẳng.
Mỗi sáng 8 giờ 15, Hà Linh lại có mặt trong phòng họp nhỏ đối diện văn phòng CEO. Không gian kín đáo, chỉ có hai người và một chiếc bàn dài. Hoàng Minh không chỉ thảo luận về công việc; anh ta thường xuyên đưa ra những nhận xét cá nhân.
"Cô Hà Linh, hôm nay cô có vẻ mệt mỏi. Cô không ngủ ngon à? Tôi hy vọng những vấn đề không liên quan đến công việc không ảnh hưởng đến sự tập trung của cô," anh ta nói một cách ẩn ý, ám chỉ đến sự kiện đêm hôm trước và chiếc móc khóa.
Hay vào buổi chiều, khi Hà Linh trình bày một báo cáo, anh ta lại đưa ra lời nhận xét mang tính riêng tư: "Cách cô trình bày vấn đề đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô đã học được cách kiểm soát cảm xúc tốt hơn, phải không? Đó là điều chúng ta đã từng nói với nhau, về việc cô quá cảm tính."
Mỗi câu nói đều là một mũi tên tẩm độc. Hà Linh phải gồng mình để giữ lại vẻ mặt vô cảm, đáp lại bằng những câu trả lời chuyên môn. Cô biết, anh ta đang cố gắng chọc tức cô, tìm kiếm một phản ứng cá nhân, để chứng minh rằng anh ta vẫn có sức ảnh hưởng đến cô.
Sự kiểm soát của Hoàng Minh không dừng lại ở các cuộc họp.
Một buổi trưa, khi Hà Linh đang ăn trưa nhanh chóng tại bàn làm việc cùng với cô Thùy Anh – Giám đốc Tài chính thân thiện – cô nhận được một tin nhắn khẩn cấp qua ứng dụng nội bộ từ Hoàng Minh.
Từ: Hoàng Minh Chủ đề: Gấp
Cô Hà Linh. Vào văn phòng tôi ngay. Có một chi tiết cần xử lý ngay lập tức trong báo cáo Q2.
Hà Linh phải xin lỗi cô Thùy Anh và vội vã đi. Khi cô vào phòng, Hoàng Minh đang đứng bên cửa sổ, thư giãn.
"Chi tiết nào ạ, thưa ông?" Hà Linh hỏi, tim cô đập nhanh vì sợ mình đã mắc lỗi nghiêm trọng.
Hoàng Minh quay lại. Anh ta không hề nhìn vào máy tính. Thay vào đó, anh ta chỉ vào một chiếc túi giấy trên bàn cà phê.
"Không phải chi tiết trong báo cáo," anh ta nói. "Mà là chi tiết bữa trưa của cô."
"Ý ông là sao?" Hà Linh khó hiểu.
"Cô không thể tiếp tục ăn trưa qua loa như thế. Cô đang gầy đi. Đây," anh ta đẩy chiếc túi giấy về phía cô. "Tôi đã bảo thư ký mua cho cô một hộp salad từ nhà hàng cô thích. Ăn nó đi. Tôi cần cô có đủ năng lượng để làm việc."
Hà Linh hoàn toàn sững sờ. Đây không phải là hành động của một CEO đối với nhân viên. Đây là sự chăm sóc cá nhân, sự can thiệp vượt quá ranh giới, được nguỵ trang bằng lý do "hiệu suất làm việc". Anh ta đã dùng quyền lực để kéo cô khỏi một đồng nghiệp, chỉ để ép cô ăn bữa trưa mà anh ta chuẩn bị.
"Cảm ơn ông, nhưng tôi không cần sự... chăm sóc này," Hà Linh nói, cô cảm thấy nghẹt thở vì sự xâm phạm trắng trợn.
"Cô có trách nhiệm phải chăm sóc bản thân để hoàn thành công việc," Hoàng Minh đáp lại, giọng điệu hoàn toàn không chấp nhận sự từ chối. "Đây là mệnh lệnh. Ăn nó đi. Cô có 15 phút. Sau đó quay lại làm việc."
Sự chiếm hữu của anh ta đã vượt quá giới hạn. Hà Linh biết, nếu cô từ chối, anh ta sẽ biến nó thành một vấn đề công việc và gây khó dễ cho cô. Cô đành phải ngồi xuống, mở hộp salad trong sự im lặng và giận dữ. Hương vị món salad cô yêu thích không thể xoa dịu sự khó chịu trong lòng cô.
Hoàng Minh quay lại bàn làm việc, bắt đầu lướt qua các tài liệu. Nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt anh ta đang dõi theo cô, kiểm tra xem cô có ăn hết không.
Sau khi ăn xong trong sự bối rối và giận dữ, Hà Linh đứng dậy, đặt chiếc hộp rỗng vào túi.
"Tôi đã hoàn thành, thưa ông. Bây giờ, chi tiết nào trong báo cáo Q2 cần xử lý?"
Hoàng Minh nhìn cô, và nụ cười chiến thắng lạnh lùng xuất hiện trên môi anh ta. "Tuyệt vời. Không có chi tiết nào cần xử lý khẩn cấp cả. Cô có thể quay lại bàn làm việc của mình. Và nhớ kỹ, lần sau đừng bỏ bữa trưa."
Hà Linh bước ra khỏi phòng, cánh cửa văn phòng đóng lại, cảm giác như cô vừa thoát khỏi một cái bẫy. Hoàng Minh đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Anh ta dùng công việc, dùng quyền lực của sếp để thực hiện những hành vi của một người yêu cũ ghen tuông và chiếm hữu.
Cô nhận ra rằng, dù cô có cố gắng xây dựng bức tường chuyên nghiệp cao đến đâu, Hoàng Minh vẫn sẽ tìm cách phá vỡ nó, từng chút một, cho đến khi ranh giới giữa công việc và tình yêu, giữa CEO và người yêu cũ, hoàn toàn biến mất.