Cuối tuần đó, K.L. Capital tổ chức một bữa tiệc tri ân khách hàng và đối tác lớn tại một khách sạn sang trọng. Đây là sự kiện bắt buộc đối với tất cả nhân viên cấp cao, bao gồm cả Hà Linh. Cô biết, cô không thể từ chối, nhưng cô cũng hiểu rằng, việc xuất hiện cùng Hoàng Minh trong một không gian xã hội, nơi ranh giới công việc mờ nhạt hơn bao giờ hết, sẽ là một thử thách lớn.
Hà Linh mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh navy, đơn giản nhưng tinh tế, cố gắng giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp và tự tin. Ngay khi cô bước vào sảnh tiệc lộng lẫy, cô cảm thấy ánh mắt của Hoàng Minh đang dõi theo mình. Anh ta đang đứng ở khu vực trung tâm, vẻ ngoài lịch lãm và quyền lực trong bộ tuxedo đen, trò chuyện với một nhóm đối tác.
Hoàng Minh gật đầu với cô một cách công khai, nhưng cái gật đầu đó không mang hàm ý chào hỏi nhân viên, mà là một sự xác nhận cá nhân.
Hà Linh cố tình né tránh anh ta, tìm đến chỗ của cô Thùy Anh và một vài đồng nghiệp khác để dễ bề giao tiếp công việc. Cô tập trung hoàn toàn vào việc xây dựng mối quan hệ và tránh xa mọi sự chú ý không cần thiết.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của một nhân vật khác nhanh chóng phá vỡ sự cân bằng mà cô đang cố gắng duy trì.
Đó là Tấn Phát, Giám đốc Kinh doanh của một công ty đối tác lớn, người mà Hà Linh đã từng làm việc cùng trong một dự án trước đây. Phát là một người đàn ông quyến rũ, thành đạt, và luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho Hà Linh.
"Chào Hà Linh. Thật bất ngờ khi thấy cô ở đây," Phát nở một nụ cười ấm áp, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng của Hoàng Minh. "Cô trông thật tuyệt vời. Tôi nghe nói cô đã chuyển sang K.L. Capital. Chúc mừng cô đã làm việc dưới trướng CEO khó tính nhất thành phố."
Hà Linh mỉm cười lịch sự. "Cảm ơn anh. Tôi chỉ đang cố gắng hết sức thôi."
Phát bắt đầu trò chuyện với cô, chủ yếu là về công việc, nhưng đôi mắt anh ta và cách anh ta nghiêng người về phía cô lại mang hàm ý tán tỉnh rõ rệt. Phát dành sự quan tâm đó một cách công khai, khiến nhiều đồng nghiệp xung quanh bắt đầu chú ý.
Hà Linh cảm thấy khó xử và bắt đầu tìm cách rút lui, nhưng Phát lại khéo léo giữ cô lại. "Tôi có một dự án mới muốn trao đổi với cô. Nó cần sự tinh tế và tầm nhìn của cô. Hay chúng ta tìm một góc yên tĩnh hơn?"
Ngay lúc đó, Hà Linh cảm thấy một luồng không khí lạnh lẽo đột ngột lan đến sau lưng mình.
"Xin lỗi, anh Tấn Phát," giọng nói trầm và quyền lực vang lên. Hoàng Minh đã xuất hiện ngay sau lưng Hà Linh.
Anh ta không hề chạm vào cô, nhưng sự hiện diện của anh ta tạo ra một bức tường vô hình, ngay lập tức đẩy Phát ra xa một khoảng cách. Hoàng Minh đứng sát đến mức Hà Linh có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh.
"Cô Hà Linh đang có trách nhiệm quan trọng trong việc tiếp đón các đối tác chính của chúng tôi. Cô ấy là Trợ lý Đặc biệt của tôi trong buổi tiệc này." Hoàng Minh nói, giọng điệu thân mật một cách giả tạo, gần gũi đến mức đáng ngờ.
Phát nhướn mày, không hề tỏ ra nao núng. "Thật sao, ông Hoàng Minh? Tôi tưởng cô ấy là Trợ lý Dự án. Có vẻ như cô Hà Linh được trọng dụng đặc biệt."
Hoàng Minh đưa tay lên, một động tác chậm rãi nhưng dứt khoát, đặt nhẹ lên lưng Hà Linh, ngay phía trên eo cô. Cái chạm này rất tinh tế, không quá lộ liễu để bị coi là không chuyên nghiệp trước công chúng, nhưng lại đủ để truyền đi một thông điệp mạnh mẽ và chiếm hữu.
"Đúng vậy," Hoàng Minh đáp, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy uy lực. "Cô Hà Linh có vai trò đặc biệt trong chiến lược hiện tại của K.L. Capital. Tôi cần cô ấy. Tôi không muốn bất kỳ sự phân tâm nào từ các dự án không ưu tiên, đặc biệt là vào buổi tối của công ty."
Từ "phân tâm" mà anh ta sử dụng rõ ràng là ám chỉ Phát.
Phát hiểu ra sự cảnh cáo. Anh ta liếc nhìn cái tay đang đặt trên lưng Hà Linh của Hoàng Minh, rồi lại nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh ta. Mặc dù Phát vẫn cười, nhưng nụ cười đã cứng nhắc hơn.
"Tôi hiểu rồi. Chắc chắn là công việc luôn là ưu tiên. Tôi sẽ chờ cơ hội khác để mời cô Hà Linh trao đổi."
Phát lịch sự cúi đầu chào rồi rút lui.
Ngay khi Phát đi khuất, Hoàng Minh ngay lập tức bỏ tay ra khỏi lưng Hà Linh. Sự ấm áp tạm thời biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và giận dữ.
"Cô vừa làm gì vậy, cô Hà Linh?" Hoàng Minh quay sang cô, giọng nói khẽ nhưng đầy tức giận, chỉ đủ cho hai người nghe.
Hà Linh cảm thấy bối rối và khó chịu. "Tôi chỉ đang giao tiếp chuyên nghiệp với một đối tác. Tôi không làm gì sai cả."
"Giao tiếp chuyên nghiệp?" Hoàng Minh chế giễu. "Hay cô đang cố gắng tìm kiếm một công việc mới để thoát khỏi tôi? Anh ta đang tán tỉnh cô một cách công khai, và cô đứng đó mỉm cười."
"Anh ta là đối tác quan trọng của công ty, thưa ông. Tôi phải giữ thái độ lịch sự. Và việc tôi nói chuyện với ai không liên quan gì đến anh, hay công ty, trừ khi nó gây hại đến lợi ích của công ty."
"Nó gây hại," Hoàng Minh gằn giọng. "Nó gây hại đến sự tập trung của cô vào Dự án Phoenix. Và tôi đã nói rõ, cô là người của tôi trong dự án này. Tôi không chấp nhận bất kỳ sự can thiệp hay xao nhãng nào."
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía khu vực riêng dành cho ban lãnh đạo. Lực kéo đó đủ mạnh để nhắc nhở cô về quyền lực của anh ta.
"Đi với tôi," anh ta ra lệnh. "Tôi cần cô tóm tắt lại những điểm chính trong cuộc trò chuyện của tôi với Giám đốc Đầu tư. Đây là công việc của cô."
Hoàng Minh dẫn Hà Linh đến một góc khuất hơn, nơi có một chiếc ghế sofa. Anh ta ngồi xuống, và ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh, trong một khoảng cách gần gũi không cần thiết.
"Nói đi. Tóm tắt lại," anh ta nói, ánh mắt anh ta vẫn còn mang vẻ giận dữ và ghen tuông.
Hà Linh bắt đầu báo cáo, nhưng cô cảm thấy khó khăn khi tập trung. Sự gần gũi này, sự can thiệp công khai của anh ta, và cơn ghen tuông không thể che giấu đã làm rung chuyển mọi ranh giới mà cô cố gắng xây dựng.
Khi cô kết thúc, Hoàng Minh nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh ta không còn là ánh mắt của sếp nữa, mà là ánh mắt của người yêu cũ bị tổn thương và chiếm hữu.
"Lần sau," anh ta nói khẽ, giọng điệu hạ thấp xuống, "đừng để bất kỳ ai tiếp cận cô theo cách đó. Cô là nhân viên giỏi nhất của tôi, và tôi cần cô an toàn."
Hà Linh hiểu. "An toàn" ở đây không phải là an toàn về thể chất, mà là an toàn trong phạm vi kiểm soát của anh ta.
Cô hít một hơi thật sâu, chấp nhận luật chơi mới đầy nguy hiểm này. "Tôi hiểu ý ông, thưa ông Hoàng Minh. Tôi sẽ giữ khoảng cách với tất cả các đối tác nam."
Lời nói đó như một sự đầu hàng nửa vời. Hoàng Minh gật đầu, một tia hài lòng loé lên trong mắt anh ta. Sự căng thẳng công khai của buổi tối đã kết thúc, nhưng sự căng thẳng cá nhân giữa họ đã tăng lên một cấp độ mới. Hà Linh biết, anh ta đã dùng quyền lực để bảo vệ và khẳng định quyền sở hữu, dù chỉ là sở hữu trong công việc, và điều đó đã tạo ra một lỗ hổng lớn trong sự kiên định của cô.