Sau sự kiện tiệc tối, Hà Linh trở lại với nhịp điệu công việc căng thẳng, nhưng cảm giác bị Hoàng Minh chiếm hữu vẫn còn vương vấn. Những lời nói công khai đầy ẩn ý và ánh mắt ghen tuông của anh ta đã khiến đồng nghiệp bắt đầu bàn tán xôn xao, và cô phải cố gắng gấp đôi để chứng minh rằng mối quan hệ của họ hoàn toàn là chuyên môn.
Vào một buổi tối cuối tuần, Hà Linh ở lại công ty để hoàn thành một bản phân tích quan trọng cho Dự án Phoenix. Cô cần sự yên tĩnh tuyệt đối để tập trung. Thời tiết bên ngoài đột ngột chuyển xấu, một cơn mưa lớn kèm theo sấm chớp ập đến, biến đường phố thành một dòng sông ánh sáng phản chiếu.
Đã gần 11 giờ đêm. Hà Linh thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa quá to, và cô không thể gọi được taxi. Cô không muốn làm phiền bất kỳ ai.
Cô thu dọn đồ đạc, hy vọng cơn mưa sẽ tạnh đi một chút. Khi cô bước ra khỏi khu vực làm việc, cô nhận thấy ánh đèn từ văn phòng CEO vẫn còn sáng. Anh ta vẫn ở đây. Một cảm giác lo lắng len lỏi trong lòng cô.
Hoàng Minh xuất hiện ở cửa văn phòng, không mặc áo vest, chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng được xắn tay áo gọn gàng, để lộ bắp tay săn chắc. Anh ta điềm tĩnh nhìn cô.
"Cô Hà Linh," anh nói, giọng nói trầm ấm hơn bình thường, có lẽ do sự tĩnh lặng của đêm khuya. "Cô vẫn chưa về?"
"Vâng, thưa ông. Tôi vừa hoàn thành báo cáo Q4. Tôi đang đợi taxi, nhưng mưa lớn quá."
Hoàng Minh bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. "Mưa này còn kéo dài ít nhất một giờ nữa. Không có taxi nào dám đi vào đây. Cô sẽ bị cảm lạnh nếu cố gắng ra ngoài."
Anh ta quay lại nhìn cô, ánh mắt mang theo sự đắn đo. "Văn phòng tôi có một bộ sofa nghỉ. Cô có thể ở lại qua đêm, hoặc..."
Hà Linh ngắt lời, cô không muốn ở lại trong không gian riêng tư của anh ta. "Không cần đâu, thưa ông. Tôi sẽ cố gắng gọi xe."
"Không cần cố gắng," anh ta nói. "Tôi sẽ đưa cô về."
Hà Linh ngạc nhiên. "Không, tôi không thể làm phiền ông được. Tôi sẽ tự giải quyết."
"Đây không phải là sự làm phiền," Hoàng Minh nói, giọng điệu chuyển sang sự lạnh lùng quyết đoán mà cô biết rất rõ. "Với tư cách là CEO, tôi không muốn nhân viên chủ chốt của tôi gặp rủi ro sức khỏe. Cô cần phải có mặt khỏe mạnh vào sáng mai. Việc đưa cô về là để bảo vệ tài sản của công ty. Đi thôi."
Anh ta lấy chiếc áo vest khoác lên vai, cầm chìa khóa xe và đi thẳng ra khỏi văn phòng mà không đợi cô đồng ý. Đó là một mệnh lệnh, không phải một lời đề nghị. Hà Linh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo anh ta.
Dưới tầng hầm, tiếng mưa rơi như thác nước vọng vào không gian yên tĩnh. Chiếc xe Mercedes đen bóng của anh ta chạy êm ru, lướt qua những vũng nước.
Bên trong xe, không gian trở nên chật hẹp một cách ngột ngạt. Sự im lặng kéo dài, nhưng không phải là sự im lặng bình thường, mà là sự im lặng chứa đựng hàng ngàn lời muốn nói. Ánh đèn đường thỉnh thoảng chiếu vào khuôn mặt Hoàng Minh, để lộ sự mệt mỏi và một nét gì đó u uẩn mà anh ta hiếm khi để lộ ở công ty.
Hà Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng tránh ánh mắt anh ta, nhưng mọi giác quan của cô đều hướng về người đàn ông bên cạnh.
"Em... cô không cần phải căng thẳng như vậy," Hoàng Minh đột ngột lên tiếng, giọng anh ta nhỏ và nhẹ nhàng, phá vỡ sự im lặng. Anh ta đã vô tình thốt ra từ "Em" rồi nhanh chóng sửa lại.
Hà Linh cảm thấy tim cô thắt lại vì từ xưng hô quen thuộc đã bị bỏ quên đó.
"Tôi không căng thẳng, thưa ông. Tôi chỉ đang cố gắng thư giãn sau một ngày dài."
Hoàng Minh cười nhạt. "Đừng giả vờ. Anh biết em đang nghĩ gì. Anh biết em đang bận tâm về chiếc móc khóa, về Phát, về mọi thứ."
"Nếu ông biết, thì xin ông đừng hành động một cách mập mờ nữa. Hoặc là sếp, hoặc là người yêu cũ. Đừng trộn lẫn hai vai diễn đó, Hoàng Minh. Nó đang làm khó tôi."
"Trộn lẫn?" Hoàng Minh bật cười cay đắng. "Em nghĩ anh có thể tách nó ra dễ dàng như vậy sao? Anh là người nhận em vào, anh là người phải nhìn thấy em mỗi ngày. Em nghĩ sự chuyên nghiệp đó là vô tận à? Anh không phải là máy móc."
"Tôi cũng không phải," Hà Linh đáp lại, giọng cô run lên vì xúc động. "Nhưng tôi đã phải xây dựng lại cuộc đời mình sau khi anh rời bỏ nó. Tôi không thể để anh phá hủy nó một lần nữa chỉ vì sự ích kỷ của anh."
Hoàng Minh đột ngột giảm tốc độ, tấp xe vào lề đường, dưới một tán cây lớn. Tiếng mưa rơi trên mái xe trở nên lớn hơn, cô lập họ khỏi thế giới bên ngoài.
Anh ta tắt máy, quay sang nhìn cô. Trong bóng tối, đôi mắt anh ta phản chiếu ánh sáng đèn đường, trở nên sáng và sâu thẳm.
"Anh chưa bao giờ muốn phá hủy cuộc đời em," anh ta nói, giọng anh ta tràn đầy sự đau đớn. "Và anh không ích kỷ. Anh rời đi là vì... là vì một lý do mà anh không thể nói. Em có tin không? Anh chưa bao giờ ngừng yêu em."
Lời thú nhận bất ngờ và mạnh mẽ đó làm Hà Linh hoàn toàn choáng váng. Nước mắt cô trào ra, không phải vì buồn, mà vì sự dồn nén của hai năm trời.
"Anh chưa bao giờ ngừng yêu tôi?" Cô thì thầm, giọng nghẹn lại. "Anh đã nói lời chia tay qua điện thoại! Anh đã nói anh không còn cần tôi nữa! Anh muốn tôi tin điều đó sao?"
"Anh nói vậy là vì anh buộc phải nói!" Hoàng Minh đặt tay lên vô lăng, siết chặt. "Đó là cách duy nhất anh có thể bảo vệ em. Nhưng nhìn vào anh đi, Hà Linh. Nhìn vào mắt anh. Anh chưa bao giờ muốn kết thúc."
Trong khoảnh khắc đó, sự kịch tính và cảm xúc lên đến đỉnh điểm. Hà Linh nhìn thấy sự chân thành và sự giằng xé trong mắt anh ta. Cô đưa tay lên, ngón tay khẽ chạm vào cánh tay anh ta, nơi cơ bắp đang căng cứng.
Ngay lập tức, Hoàng Minh nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Anh ta nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa họ tan biến. Môi anh ta gần kề, hơi thở ấm nóng, mang theo mùi bạc hà và cà phê.
"Anh biết chúng ta không nên làm điều này," anh ta thì thầm, giọng khàn đặc. "Nhưng anh không chịu nổi nữa."
Anh ta không đợi cô trả lời, mà ấn môi mình vào môi cô. Nụ hôn đó không phải là nụ hôn nhẹ nhàng, mà là sự bùng nổ của nỗi nhớ, của sự kìm nén, và của sự hối tiếc. Nó sâu sắc, mãnh liệt và kéo dài, trong tiếng mưa rơi ào ạt bên ngoài.
Hà Linh ban đầu chống cự, nhưng sau đó, sự khao khát cũ kỹ đã chiến thắng. Cô đáp lại nụ hôn, buông thả cảm xúc của mình vào sự ấm áp và sự chiếm hữu của anh ta. Cô đã nhớ cảm giác này, nhớ người đàn ông này.
Sau một lúc, Hoàng Minh lùi lại, trán anh tựa vào trán cô, cả hai thở dốc.
"Đây là sai lầm," Hà Linh thều thào, tim cô đập thình thịch.
"Là sai lầm," Hoàng Minh đồng ý, giọng anh ta chứa đầy sự hối lỗi giả tạo. "Nhưng anh không hối hận. Lên nào. Anh đưa em về."
Anh ta khởi động xe, và tiếp tục lái đi. Không khí trong xe vẫn còn nóng bỏng và đầy mùi hương thân mật. Cả hai không nói thêm một lời nào trên đường đi.
Khi đến trước cửa nhà Hà Linh, Hoàng Minh tắt máy. Anh quay sang nhìn cô lần cuối cùng.
"Nhớ lời anh nói. Anh không bao giờ ngừng yêu em. Và bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ giữ sự chuyên nghiệp. Nhưng em nên biết, ranh giới đó đã sụp đổ đêm nay."
Hà Linh không nói được lời nào. Cô chỉ gật đầu, mở cửa xe và bước vào cơn mưa nhẹ hạt còn sót lại. Cô không biết mình nên cảm thấy thế nào – bị phản bội, bị cuốn hút, hay chỉ đơn giản là bị mất phương hướng. Cô chỉ biết rằng, sau đêm nay, mối quan hệ sếp-nhân viên đã hoàn toàn kết thúc.