Sáng hôm sau, Hà Linh thức dậy với cảm giác tội lỗi và bối rối. Nụ hôn dưới mưa đêm qua vẫn còn in đậm trên môi cô, cùng với lời thú nhận đầy ám ảnh của Hoàng Minh: "Anh chưa bao giờ ngừng yêu em." Cô biết rõ việc cô đáp lại nụ hôn đó là sự phá vỡ hoàn toàn mọi rào cản lý trí.
Tại công ty, cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhất. Khi cô đến văn phòng, một email từ Hoàng Minh đã chờ sẵn trong hộp thư. Nó hoàn toàn là công việc, không có bất kỳ ám chỉ cá nhân nào, như thể đêm qua chưa từng xảy ra. Anh ta đã giữ lời hứa "giữ sự chuyên nghiệp".
Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài.
Cuộc họp tóm tắt buổi sáng diễn ra trong phòng họp nhỏ, căng thẳng hơn bao giờ hết. Cả hai đều cố gắng tránh ánh mắt nhau. Hoàng Minh lạnh lùng, dứt khoát đưa ra chỉ thị. Giọng anh ta trầm hơn, có lẽ là sự kiềm chế cảm xúc, hoặc có lẽ là sự tự trách.
Trong cuộc họp, Hoàng Minh đề cập đến việc cần kiểm tra lại các mốc thời gian cũ liên quan đến một vụ đầu tư đã bị trì hoãn hai năm trước, ngay trước khi Hà Linh và anh ta chia tay.
"Cô Hà Linh, kiểm tra lại hồ sơ lưu trữ điện tử về 'Dự án Alpha'. Tôi cần tất cả các mốc thời gian liên quan đến việc rút vốn của nhà đầu tư phụ C&T. Vấn đề nằm ở chỗ, hồ sơ đó có một khoảng trống tài chính bất thường."
"Vâng, thưa ông."
Khoảng trống tài chính. Hai năm trước. Cùng thời điểm họ chia tay. Một sự trùng hợp quá lớn để là ngẫu nhiên.
Sau cuộc họp, Hà Linh bắt đầu lục tìm hồ sơ. Đó là một công việc nhàm chán, nhưng cô cố gắng tập trung. Khoảng giữa trưa, Hoàng Minh ra khỏi văn phòng để tham dự một cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài. Đó là cơ hội hoàn hảo.
Hà Linh quyết định mạo hiểm. Cô đi đến khu vực văn phòng CEO, nơi cô có thể truy cập vào máy chủ lưu trữ chính của các tài liệu cũ. Khi đang tìm kiếm các tập tin liên quan đến "Dự án Alpha", cô vô tình trượt tay và mở một thư mục có tiêu đề mã hóa: "HĐĐ – Khẩn 2023" (HĐĐ có lẽ là Hội Đồng Điều Hành, 2023 là mốc thời gian hai năm trước).
Cô nhanh chóng mở tập tin. Đó là một bản ghi chép cuộc họp nội bộ, không có chữ ký, nhưng có các mốc thời gian chi tiết. Bản ghi chép nói về một vụ tống tiền ngầm liên quan đến việc mua lại một công ty nhỏ, được cho là có liên quan đến gia đình Hà Linh.
Nội dung khiến Hà Linh rụng rời:
"Thời điểm này, việc tiến hành mua lại sẽ gây bất lợi lớn. Cần phải cắt đứt mọi mối quan hệ cá nhân có thể bị lợi dụng. Mọi giao dịch của K.L. Capital phải được bảo mật tuyệt đối. Đặc biệt là với trường hợp N.T. Hà Linh. Nếu mối quan hệ bị bại lộ, thông tin về vụ kiện tụng của gia đình cô ấy sẽ bị đối thủ C&T sử dụng để bôi nhọ và gây áp lực lên HĐĐ."
Và tiếp theo là một dòng ghi chú ngắn:
"CEO đề nghị hành động dứt khoát để bảo vệ danh tiếng công ty và N.T.H.L. – Mục tiêu: tạo ra khoảng cách không thể hàn gắn."
Mọi thứ như đổ sập trước mắt Hà Linh. Khoảng trống tài chính trong Dự án Alpha, sự kiện hai năm trước, và sự chia tay đột ngột của anh ta—tất cả đều liên quan đến một mối đe dọa từ bên ngoài. Anh ta đã nói anh ta rời đi là để "bảo vệ cô". Cô đã nghĩ đó là một lời nói dối, một lý lẽ ích kỷ. Nhưng bản ghi chép này...
Nước mắt Hà Linh trào ra. Cô nhận ra Hoàng Minh đã không phản bội tình yêu của cô, mà đã hy sinh nó. Anh ta đã biến mình thành kẻ ác, chấp nhận sự căm ghét của cô, để cô có thể tiếp tục cuộc sống mà không bị cuốn vào vụ bê bối của gia đình hoặc bị đối thủ lợi dụng.
Cũng chính lúc đó, Hà Linh nghe thấy tiếng cửa văn phòng CEO bật mở. Hoàng Minh đã quay lại sớm hơn dự kiến.
Hà Linh vội vàng đóng tập tin, xóa lịch sử tìm kiếm, nhưng không kịp thoát ra khỏi khu vực tìm kiếm. Cô quay lại, đối mặt với Hoàng Minh.
"Cô đang làm gì ở đây, Hà Linh?" Hoàng Minh hỏi, giọng anh ta sắc lạnh và cảnh giác. Anh ta nhìn vào màn hình máy tính, sau đó nhìn vào cô, anh ta biết cô vừa xem gì đó.
"Tôi... tôi đang tìm kiếm tập tin của Dự án Alpha như ông yêu cầu. Nhưng các tập tin quá cũ và bị mã hóa, tôi gặp khó khăn," Hà Linh nói dối một cách vụng về.
Ánh mắt Hoàng Minh khóa chặt lấy cô. Anh ta bước lại gần bàn máy tính, nhìn vào màn hình và nhận ra cô đang ở trong thư mục lưu trữ mà cô không nên vào.
"Thư mục này không liên quan đến Alpha. Cô đang tìm kiếm cái gì, Hà Linh?"
Giọng anh ta trầm xuống, đầy nguy hiểm, không phải vì cô xâm phạm quyền riêng tư, mà vì cô đã đến quá gần sự thật.
"Tôi... tôi vô tình mở nhầm," cô nói, cảm thấy cổ họng khô khốc.
Hoàng Minh đưa tay lên, chạm vào vai cô. Cái chạm này mang theo sự cảnh báo, nhưng cũng là sự đau đớn.
"Đừng làm điều đó, Hà Linh. Đừng cố gắng tìm hiểu những chuyện không nên tìm hiểu. Quá khứ đã qua, và nó rất phức tạp. Cô chỉ cần tập trung vào công việc hiện tại."
"Tại sao anh không nói với tôi?" Hà Linh bật khóc, không thể kìm nén được nữa. "Tại sao anh lại để tôi tin rằng tôi không còn xứng đáng với anh? Anh nghĩ anh là ai mà lại tự ý quyết định cuộc đời tôi? Anh nghĩ hy sinh tình yêu là cách duy nhất để bảo vệ tôi sao?"
Hoàng Minh thở dài, anh ta biết không thể giấu được nữa. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Cái chạm dịu dàng đó làm tan chảy sự phòng thủ cuối cùng của cô.
"Anh không nghĩ là cách duy nhất," anh ta nói khẽ. "Nhưng đó là cách an toàn nhất. Đối thủ của anh lúc đó... họ sẵn sàng làm mọi thứ. Anh không thể để em và gia đình em bị cuốn vào. Anh thà để em ghét anh, còn hơn là để em bị tổn thương."
Anh ta tiến thêm một bước, kéo cô vào lòng. Đó không phải là một cái ôm lãng mạn, mà là cái ôm của sự hối lỗi và bảo vệ. "Anh biết anh đã sai khi không nói. Anh xin lỗi."
Hà Linh ôm chặt lấy anh ta, nước mắt cô thấm vào áo sơ mi của anh. Cô đã có câu trả lời cô tìm kiếm, một sự thật đau đớn nhưng lại giải phóng cô khỏi sự oán hận.
"Bây giờ thì sao?" Hà Linh hỏi, giọng cô nghẹn lại. "Anh đã quay lại với tôi bằng một nụ hôn đêm qua. Anh muốn làm gì bây giờ? Anh sẽ tiếp tục điều khiển cuộc đời tôi dưới vỏ bọc công việc sao?"
Hoàng Minh giữ cô chặt hơn. Anh ta không trả lời ngay.
"Anh không biết," anh ta thú nhận, giọng anh ta đầy sự mệt mỏi. "Anh chỉ biết rằng, anh không thể để em đi lần nữa. Em đã trở lại đây. Em đang làm việc cho anh. Anh sẽ bảo vệ em, và chúng ta... chúng ta sẽ tìm ra cách để ở bên nhau. Nhưng không phải bây giờ. Em phải quên những gì em vừa đọc đi, Hà Linh. Hãy để quá khứ ngủ yên."
Hoàng Minh buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô. "Anh sẽ giải quyết công việc còn lại. Em về đi. Hôm nay em đã làm việc đủ rồi."
Hà Linh không nói gì. Cô chỉ gật đầu, biết rằng cô vừa bước vào một cuộc chơi còn nguy hiểm hơn trước, với những bí mật chưa được tiết lộ và sự hấp dẫn không thể cưỡng lại. Cô đã có lý do để tha thứ, và lý do đó đã làm cho ranh giới sếp-nhân viên hoàn toàn tan biến.