sếp tôi là người yêu cũ

Chương 8


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi chiều hỗn loạn trong văn phòng CEO, Hà Linh trở về nhà với tâm trạng không thể yên ổn. Việc biết được sự thật đã không mang lại sự bình yên như cô nghĩ. Thay vào đó, nó làm cô nhận ra sự hy sinh của Hoàng Minh và nỗi đau mà anh ta cũng phải chịu đựng. Sự căm ghét đã được thay thế bằng sự thương cảm, và điều đó khiến cô càng dễ dàng rơi vào vòng kiểm soát của anh ta.

Sáng hôm sau, căng thẳng tiếp tục leo thang, nhưng lần này là căng thẳng từ bên ngoài.

Một bài báo tiêu cực đột ngột xuất hiện trên một trang tài chính ít uy tín, ám chỉ rằng Dự án Phoenix của K.L. Capital đang có vấn đề về dòng tiền và có thể dẫn đến thua lỗ. Mặc dù thông tin là sai lệch và bị thổi phồng, nó đã ngay lập tức gây ra sự xáo động trong giới đầu tư.

Hoàng Minh triệu tập Hà Linh vào văn phòng ngay lập tức. Cô bước vào, thấy anh ta đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng và tập trung tối đa. Sự lo lắng của anh ta không phải về cá nhân, mà là về công ty.

"Cô Hà Linh, cô đã đọc bài báo chưa?" anh hỏi, không quay lại.

"Vâng, thưa ông. Tôi vừa xem qua."

"Nó là tin giả, được tung ra bởi đối thủ để đánh vào tâm lý nhà đầu tư. Chúng ta cần một phản ứng chính thức, nhanh chóng, và phải thật dứt khoát. Tôi muốn cô soạn thảo một bản phân tích dữ liệu đính kèm, chứng minh dòng tiền của dự án hoàn toàn minh bạch và có khả năng sinh lời. Cô phải hoàn thành nó trước 3 giờ chiều."

Hà Linh nhận thấy đây là một nhiệm vụ cấp bách, đòi hỏi sự tập trung tối đa. Cô gạt bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên, hoàn toàn nhập vai vào nhân viên.

"Vâng, thưa ông. Tôi cần truy cập một số dữ liệu mật từ bộ phận Tài chính. Tôi có thể làm việc ngay trong văn phòng này để tiện trao đổi với ông không?"

Hoàng Minh quay lại, anh ta nhìn cô với sự đánh giá cao về sự chuyên nghiệp trong tình huống khẩn cấp.

"Tốt. Cô xử lý tốt hơn tôi tưởng. Ngồi đi."

Hà Linh ngồi vào bàn làm việc phụ và bắt đầu làm việc. Cô hoàn toàn tập trung, nhưng sự hiện diện của Hoàng Minh ngay gần đó, sự căng thẳng của anh ta, vẫn tác động mạnh mẽ. Cô thấy anh ta liên tục nghe điện thoại, đưa ra những quyết định sắc bén để giữ vững sự ổn định của công ty.

Khoảng một giờ sau, khi Hà Linh đang kiểm tra các con số, Hoàng Minh đột ngột cúp điện thoại. Anh ta đi đến bên cạnh cô, đặt một cốc cà phê nóng lên bàn cô.

"Uống đi. Đừng quá sức," anh ta nói khẽ.

Hà Linh ngước lên nhìn anh. "Cảm ơn ông."

Hoàng Minh không rời đi ngay. Anh ta đứng đó, nhìn xuống cô, vẻ mặt không còn là sự giận dữ hay cảnh giác, mà là sự hối lỗi rõ rệt.

"Hà Linh," anh ta gọi tên cô, một lần nữa phá vỡ sự chuyên nghiệp.

"Tôi xin lỗi. Về những gì tôi đã làm hai năm trước. Về việc tôi đã không nói cho em biết sự thật, về việc tôi để em phải chịu đựng và nghi ngờ. Tôi xin lỗi vì tôi đã không đủ mạnh mẽ để tìm một giải pháp tốt hơn."

Lời xin lỗi lần này không chỉ là sự thú nhận vội vàng, mà là lời thừa nhận chính thức về lỗi lầm của anh ta. Hà Linh cảm thấy một gánh nặng lớn được trút bỏ.

"Tôi đã đọc được sự thật, Hoàng Minh. Anh không cần phải xin lỗi. Anh đã làm điều anh nghĩ là tốt nhất," cô nói, giọng cô đầy sự thấu hiểu. "Nhưng anh phải hiểu, sự bảo vệ của anh đã khiến tôi mất niềm tin. Anh đã mang lại cho tôi chân lý, nhưng đó chỉ là chân lý bán phần. Anh vẫn nợ tôi chi tiết về mối đe dọa đó và cách anh đã xử lý nó."

"Anh sẽ nói cho em, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ, chúng ta cần phải cứu Dự án Phoenix," Hoàng Minh nói, anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc rơi xuống mặt cô. Cái chạm này là cá nhân, là thân mật, nhưng nó cũng là một lời hứa. "Chúng ta có cả một dự án để cùng nhau hoàn thành, và cả một tương lai để cùng nhau xây dựng lại. Hãy tập trung vào việc giúp anh làm ổn định công ty trước."

Sự kết hợp giữa xin lỗi và ra lệnh này khiến Hà Linh cảm thấy anh ta vừa là người yêu vừa là sếp, một sự pha trộn cực kỳ nguy hiểm và hấp dẫn.

"Được rồi, thưa ông," cô đáp lại, nhấn mạnh từ "ông" để tái thiết lập ranh giới công việc đã bị xô đổ. "Vậy thì, về phần phân tích dữ liệu. Tôi đã phát hiện ra một sự bất thường trong các khoản chi tiêu nhỏ lẻ vào đầu tháng này. Có vẻ như có một số tiền lớn đã được chuyển qua nhiều tài khoản nhỏ để che giấu."

Ngay lập tức, Hoàng Minh gạt bỏ cảm xúc cá nhân, hoàn toàn tập trung vào công việc. Anh ta cúi xuống, nghiêng người sát vào màn hình máy tính của cô. Hơi thở anh ta phả vào tai cô.

"Chỉ cho anh xem. Nó liên quan đến ai?"

Khoảng cách giữa họ gần đến mức không thể chấp nhận được trong môi trường công sở, nhưng cả hai đều lờ đi sự gần gũi đó vì tính cấp bách của công việc. Hà Linh chỉ vào màn hình, cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta truyền qua cô.

"Đây. Nếu chúng ta theo dõi đường đi của những giao dịch này, chúng ta có thể chứng minh đối thủ đã thuê người nội bộ để rò rỉ thông tin sai lệch nhằm gây hoang mang, chứ không phải do lỗi của dự án."

Hoàng Minh chăm chú nhìn vào các con số, ánh mắt sắc bén và ngưỡng mộ. Anh ta gật đầu. "Xuất sắc, Hà Linh. Anh... tôi cần cô phát triển chi tiết này thành một phụ lục trong bản phân tích. Đây là bằng chứng không thể chối cãi."

Cả hai tiếp tục làm việc, vai kề vai, trong sự im lặng được phá vỡ bởi tiếng gõ bàn phím và tiếng trao đổi dữ liệu. Sự hợp tác này hiệu quả hơn bất kỳ lần nào trước đây, bởi vì rào cản cảm xúc đã được dỡ bỏ. Họ không chỉ là sếp và nhân viên; họ là một đội, với mục tiêu chung là bảo vệ công ty và củng cố mối quan hệ vừa được hàn gắn.

Đúng 3 giờ chiều, bản phân tích hoàn chỉnh được gửi đi. Nó là một kiệt tác của sự minh bạch và bằng chứng không thể chối cãi. Hoàng Minh nhìn bản báo cáo cuối cùng với sự hài lòng.

Anh ta quay sang Hà Linh, ánh mắt anh ta đầy sự biết ơn và ngưỡng mộ không che giấu. "Chúng ta đã làm rất tốt. Anh sẽ xử lý phần còn lại."

Anh ta đưa tay ra, và Hà Linh bắt tay anh ta một cách chuyên nghiệp. Nhưng cái siết tay đó kéo dài hơn cần thiết. Nó là lời cam kết, là sự thừa nhận tình cảm, và là một lời hứa bí mật rằng, dù công việc có kết thúc, thì mối quan hệ của họ vẫn đang tiếp diễn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×