sợi chỉ định mệnh nơi ánh mắt

Chương 1: Sợi Chỉ Vô Hình Giữa Phố Thị


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên, với mái tóc dài thường búi gọn và cặp kính gọng tròn quen thuộc, đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ ở trung tâm Sài Gòn, tập trung vào màn hình máy tính bảng. Những ngón tay thon dài của cô lướt nhẹ trên bút cảm ứng, phác thảo những đường nét mềm mại cho một dự án thiết kế logo mới. Tiếng nhạc jazz du dương hòa cùng tiếng lách cách của tách cà phê, tạo nên một không gian yên bình đến lạ giữa sự ồn ào của phố thị.

Nhưng đối với An Nhiên, thế giới này không chỉ có những âm thanh và hình ảnh thông thường. Đôi mắt to tròn, long lanh ẩn sau cặp kính của cô có một khả năng đặc biệt mà không ai biết: cô có thể nhìn thấy những sợi chỉ đỏ vô hình, lung linh và huyền ảo, kết nối những người có duyên phận với nhau. Chúng vắt ngang qua những con phố đông đúc, len lỏi qua những hàng cây xanh mướt, và nối liền những trái tim mà định mệnh đã sắp đặt.

Cô đã chứng kiến vô số câu chuyện tình yêu được "định sẵn" qua những sợi chỉ ấy. Có lần, cô thấy một sợi chỉ đỏ mảnh mai nối liền hai cụ già đang nắm tay nhau trên ghế đá công viên, sợi chỉ ấy đã phai màu theo năm tháng nhưng vẫn bền chặt. Có khi khác, cô lại thấy một sợi chỉ đỏ sáng rực vừa bất ngờ xuất hiện, nối một cặp đôi trẻ vừa vô tình va vào nhau ở ngã tư đường, khiến họ ngượng ngùng cúi chào rồi bật cười. An Nhiên đã từng mỉm cười một mình khi thấy một sợi chỉ đỏ quấn quýt quanh cổ tay một cô gái đang đọc sách trong quán, và đầu kia sợi chỉ lại dẫn đến một chàng trai đang say sưa chơi guitar ở góc phòng. Cô thầm nghĩ, có lẽ họ sẽ sớm gặp nhau thôi.

An Nhiên luôn nghĩ đôi mắt này là một món quà vừa kỳ diệu vừa có chút phiền phức. Kỳ diệu vì nó cho cô thấy được vẻ đẹp của định mệnh, của những kết nối vô hình mà con người thường bỏ lỡ. Phiền phức vì nó khiến cô trở thành một người chứng kiến bất đắc dĩ cho mọi câu chuyện tình yêu xung quanh, trong khi sợi chỉ đỏ của chính cô lại mãi mãi là một bí ẩn. Mỗi khi An Nhiên nhìn vào mình trong gương, cô chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của một cô gái bình thường, không có bất kỳ sợi chỉ đỏ nào hiện lên từ lòng bàn tay hay quấn quanh ngón út. Điều đó đôi khi khiến cô cảm thấy cô đơn, như thể định mệnh đã quên mất cô, hoặc sợi chỉ của cô còn quá xa xôi, chưa tìm được đầu kia của nó.

"An Nhiên, cà phê của em đây," giọng nói ấm áp của cô chủ quán kéo cô trở về thực tại.

"Dạ, em cảm ơn chị." An Nhiên mỉm cười, nhận lấy ly cà phê nóng hổi.

Cô nhấp một ngụm cà phê, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Phố xá vẫn tấp nập, và những sợi chỉ đỏ vẫn đan xen, tạo thành một mạng lưới phức tạp của duyên phận. Cô thấy một sợi chỉ đỏ sáng rực đang dẫn một cô gái trẻ vào quán, và đầu kia của sợi chỉ lại nối với một chàng trai đang ngồi ở bàn đối diện, mải mê đọc sách. An Nhiên khẽ lắc đầu cười, lại một câu chuyện nữa sắp bắt đầu.

Bỗng nhiên, ánh mắt An Nhiên dừng lại ở một người đàn ông đang bước vào quán. Anh ta cao ráo, mặc vest đen lịch lãm, khuôn mặt điển trai nhưng toát lên vẻ lạnh lùng, bí ẩn. Anh ta bước đi dứt khoát, ánh mắt sắc bén lướt qua một lượt rồi chọn một chiếc bàn khuất trong góc. An Nhiên đã từng thấy anh ta vài lần ở đây, luôn một mình, luôn trầm tư. Và điều đặc biệt là, xung quanh anh ta luôn có một sợi chỉ đỏ dài vô tận, lơ lửng, không kết nối với bất kỳ ai.

An Nhiên đã từng thầm đặt tên cho anh ta là "Người Đàn Ông Vô Duyên" hoặc "Người Đàn Ông Định Mệnh Xa Xôi". Cô nghĩ, có lẽ định mệnh của anh ta quá đặc biệt, hoặc nó còn quá xa xôi trong tương lai đến nỗi sợi chỉ vẫn chưa tìm được người bạn đời của mình. Cô cảm thấy một chút tò mò về người đàn ông này, nhưng cũng không dám lại gần. Anh ta toát ra một khí chất khó gần, khiến người khác không dám lại gần.

Hôm nay, sợi chỉ đỏ của anh ta vẫn vậy, vẫn dài vô tận và không nối với ai. An Nhiên khẽ thở dài. Cô tự hỏi, liệu có phải có những người sinh ra đã không có định mệnh tình yêu, hay định mệnh của họ quá đặc biệt đến nỗi không thể nhìn thấy bằng mắt thường?

Cô tiếp tục công việc của mình, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ về sợi chỉ đỏ. Nhưng ánh mắt cô vẫn thỉnh thoảng liếc về phía người đàn ông kia. Anh ta đang mở laptop, bắt đầu làm việc. Có vẻ như anh ta là một doanh nhân bận rộn.

An Nhiên không biết rằng, chỉ vài giờ nữa thôi, một cơn mưa tầm tã sẽ ập đến, và chính cơn mưa đó sẽ là khởi đầu cho một sự kiện định mệnh, một khoảnh khắc mà sợi chỉ đỏ vô hình của cô sẽ bất ngờ xuất hiện, quấn lấy người đàn ông lạnh lùng kia, thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô và anh ta. Cô không biết rằng, cô sắp trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu mà cô vẫn hằng chứng kiến ở những người khác.

Cô chỉ biết rằng, hôm nay, sợi chỉ đỏ của anh ta vẫn lơ lửng, không có điểm kết nối. Và cô, An Nhiên, vẫn là một cô gái bình thường, với đôi mắt đặc biệt, đang chờ đợi định mệnh của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.