sợi chỉ định mệnh nơi ánh mắt

Chương 2: Va Chạm Dưới Mưa Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, bầu trời Sài Gòn bỗng nhiên đổ sầm, những đám mây đen kịt kéo đến nhanh chóng, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp ập xuống. An Nhiên vội vàng thu dọn đồ đạc, thanh toán tiền cà phê và chạy ra khỏi quán. Cô cần về nhà trước khi cơn mưa trút nước.

Nhưng dường như định mệnh đã có kế hoạch khác. Ngay khi cô vừa bước ra khỏi cửa quán, những hạt mưa đầu tiên đã bắt đầu rơi lất phất, rồi nhanh chóng biến thành một trận mưa tầm tã. Gió lớn thổi mạnh, hắt những hạt mưa lạnh buốt vào mặt An Nhiên. Cô vội vàng chạy tìm chỗ trú, mắt đảo quanh tìm một mái hiên đủ rộng.

Cô thấy một mái hiên nhỏ của một tòa nhà văn phòng gần đó, có vẻ như là lối vào phụ hoặc một khu vực chờ. Dưới mái hiên đã có một bóng người đứng sẵn. Đó chính là Khôi Nguyên, "người đàn ông vô duyên" mà cô vẫn thường thấy trong quán cà phê. Anh ta đứng đó, tay cầm chiếc ô gập, ánh mắt nhìn ra ngoài màn mưa dày đặc, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và trầm tư.

An Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng chạy đến. Cô không muốn làm phiền anh ta, chỉ muốn tìm một chỗ khô ráo để tránh mưa. Nhưng có lẽ vì quá vội vã, hoặc vì sàn nhà đã ẩm ướt, chân An Nhiên bất ngờ trượt nhẹ. Cô mất thăng bằng, loạng choạng và suýt nữa thì ngã nhào.

"Cẩn thận!"

Một bàn tay mạnh mẽ, ấm áp bất ngờ vươn ra, nắm lấy cổ tay An Nhiên, giữ cô lại. An Nhiên giật mình, ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô chạm phải ánh mắt của Khôi Nguyên. Khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng lại. Tiếng mưa rơi, tiếng xe cộ ồn ào, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại ánh mắt của hai người.

Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra.

Từ lòng bàn tay của An Nhiên, một luồng sáng đỏ chói lóa bất ngờ bùng lên. Một sợi chỉ đỏ rực rỡ, lung linh và sống động hơn bất kỳ sợi chỉ đỏ nào cô từng thấy, bung ra. Nó không phải là một sợi chỉ mảnh mai, mà là một dải lụa đỏ mềm mại, uyển chuyển, xoắn ốc một cách duyên dáng. Sợi chỉ đó không hề chần chừ, nó bay thẳng về phía Khôi Nguyên, quấn lấy cổ tay anh một cách chắc chắn.

An Nhiên sững sờ. Đôi mắt cô mở to hết cỡ, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Sợi chỉ định mệnh của cô, thứ cô chưa bao giờ thấy, thứ cô vẫn luôn nghĩ là không tồn tại, lại bất ngờ xuất hiện. Và nó lại nối liền với người đàn ông lạnh lùng này, người mà cô vẫn luôn nghĩ là không có duyên phận.

Khôi Nguyên cũng cảm thấy một luồng điện lạ chạy dọc cánh tay khi sợi chỉ đỏ vô hình quấn lấy cổ tay anh. Anh không nhìn thấy sợi chỉ, nhưng anh cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ cổ tay đến trái tim. Anh nhìn An Nhiên, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang bối rối, rồi pha lẫn sự tò mò. Anh chưa bao giờ thấy một cô gái nào có ánh mắt kinh ngạc đến thế khi nhìn mình.

"Cô... cô không sao chứ?" Khôi Nguyên hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn giữ một chút xa cách.

An Nhiên lắp bắp, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô vội vàng rút tay lại, nhưng sợi chỉ đỏ vẫn không rời. Nó vẫn quấn chặt lấy cổ tay cô và anh, như một lời khẳng định không thể chối cãi về định mệnh.

"À... tôi... tôi không sao. Cảm ơn anh," An Nhiên nói, khuôn mặt cô đỏ bừng vì ngượng và vì sự bất ngờ. Cô cố gắng giấu bàn tay đang bị sợi chỉ đỏ quấn lấy sau lưng, nhưng dường như nó vẫn phát sáng rực rỡ trong mắt cô.

Khôi Nguyên khẽ nhíu mày. Anh không hiểu tại sao cô gái này lại có vẻ mặt kỳ lạ đến vậy. Anh nhìn ra ngoài trời mưa, rồi lại nhìn cô. "Cô có vẻ vội. Cần tôi giúp gì không?"

An Nhiên lắc đầu lia lịa. "Dạ không, không cần đâu ạ. Tôi... tôi chỉ đang đợi mưa tạnh thôi." Cô nói dối, trong lòng thì đang rối bời. Cô phải làm sao với sợi chỉ đỏ này đây? Liệu anh ta có cảm nhận được nó không? Hay chỉ có mình cô nhìn thấy?

Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, phát sáng giữa màn mưa xám xịt, như một lời khẳng định mạnh mẽ về sự kết nối giữa hai người. An Nhiên biết rằng, từ giây phút này, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường nữa. Định mệnh đã gõ cửa, và nó mang theo một người đàn ông lạnh lùng, bí ẩn, cùng với một sợi chỉ đỏ rực rỡ, báo hiệu một câu chuyện tình yêu sắp bắt đầu. Cô, người vẫn luôn là người chứng kiến, giờ đây đã trở thành nhân vật chính.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.