Bờ hồ về đêm thật lãng mạn, với những ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt nước và làn gió mát lành thổi qua. An Nhiên cảm thấy tim mình đập thình thịch khi Khôi Nguyên nắm chặt tay cô. Sợi chỉ đỏ trên tay cô vẫn sáng rực, như một lời khẳng định cho khoảnh khắc thiêng liêng này.
"An Nhiên," Khôi Nguyên khẽ gọi tên cô lần nữa, giọng anh trầm ấm và dịu dàng hơn bao giờ hết. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh không còn lạnh lùng nữa, mà tràn ngập sự ấm áp và chân thành. "Anh... anh đã suy nghĩ rất nhiều về em."
An Nhiên im lặng lắng nghe, ánh mắt cô tràn ngập sự mong chờ.
"Từ khi em xuất hiện trong cuộc đời anh, mọi thứ dường như đã thay đổi," Khôi Nguyên tiếp tục. "Em mang đến cho anh sự tươi sáng, sự lạc quan mà anh chưa từng có. Anh... anh không biết từ bao giờ, nhưng anh đã yêu em rồi, An Nhiên."
Lời tỏ tình của Khôi Nguyên như một giai điệu ngọt ngào, vang vọng trong không gian. An Nhiên cảm thấy nước mắt mình chực trào ra. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này bấy lâu, và giờ đây, nó đã trở thành hiện thực. Sợi chỉ đỏ trên tay cô bỗng nhiên bùng cháy, phát ra những tia sáng rực rỡ, như thể nó đang nhảy múa trong niềm hạnh phúc.
"Khôi Nguyên..." An Nhiên khẽ gọi tên anh, giọng cô nghẹn ngào. "Em... em cũng yêu anh."
Khôi Nguyên mỉm cười, nụ cười của anh ta rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh ta nhẹ nhàng kéo An Nhiên vào lòng, ôm cô thật chặt. An Nhiên vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Cô cảm thấy bình yên và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
"Anh không ngờ là anh lại có thể yêu một người nhanh đến vậy," Khôi Nguyên thì thầm vào tai An Nhiên. "Em là người đầu tiên khiến anh có cảm giác này."
An Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Khôi Nguyên. "Em cũng vậy. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người đàn ông lạnh lùng như anh." Cô trêu chọc.
Khôi Nguyên bật cười. "Vậy là anh đã thay đổi rồi sao?"
"Dạ, anh đã thay đổi rất nhiều," An Nhiên nói, rồi khẽ hôn lên má anh. "Em thích anh của bây giờ hơn."
Họ đứng đó, ôm nhau dưới ánh sao, cảm nhận sự ấm áp từ tình yêu đang nảy nở. Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, nối liền hai người, như một lời chứng giám cho tình yêu định mệnh của họ.
An Nhiên quyết định rằng, đã đến lúc cô phải nói ra bí mật của mình. Cô muốn Khôi Nguyên biết về đôi mắt đặc biệt và sợi chỉ đỏ định mệnh. Cô muốn anh ta hiểu rằng, tình yêu của họ không phải là sự ngẫu nhiên, mà là một sự sắp đặt của số phận.
Cô nhẹ nhàng đẩy Khôi Nguyên ra một chút, nhưng vẫn nắm chặt tay anh. "Khôi Nguyên, em có chuyện này muốn nói với anh."
Khôi Nguyên nhìn cô, ánh mắt anh có chút tò mò. "Chuyện gì vậy em?"
An Nhiên hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể về đôi mắt đặc biệt của mình, về khả năng nhìn thấy sợi chỉ đỏ định mệnh. Cô kể về việc cô đã nhìn thấy sợi chỉ đỏ của anh ta dài vô tận và không nối với ai, cho đến khi họ va chạm dưới mưa.
Khôi Nguyên lắng nghe một cách chăm chú. Ban đầu, ánh mắt anh có chút khó tin, nhưng rồi dần dần, nó chuyển sang ngạc nhiên, rồi pha lẫn sự thấu hiểu. Anh ta không hề cười nhạo hay nghĩ cô bị điên. Anh ta tin cô.
"Vậy là... sợi chỉ đỏ đó... là thật sao?" Khôi Nguyên hỏi, giọng anh có chút bối rối.
An Nhiên gật đầu. "Dạ, là thật. Nó luôn ở đó, nối liền chúng ta." Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào sợi chỉ đỏ đang quấn quanh cổ tay anh. "Anh không thấy nó sao?"
Khôi Nguyên lắc đầu. "Anh không thấy. Nhưng... anh cảm nhận được nó. Anh cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với em ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau dưới mưa. Anh không hiểu tại sao, nhưng anh cứ bị em thu hút."
An Nhiên mỉm cười. "Đó là định mệnh của chúng ta đó, Khôi Nguyên."
Khôi Nguyên nhìn An Nhiên, ánh mắt anh tràn ngập sự kinh ngạc và thấu hiểu. Anh ta không ngờ rằng, tình yêu của họ lại có một câu chuyện kỳ diệu đến vậy. Anh ta không còn nghi ngờ gì nữa. Anh ta tin vào định mệnh, tin vào sợi chỉ đỏ, và tin vào tình yêu của An Nhiên.
Anh ta nhẹ nhàng kéo An Nhiên vào lòng một lần nữa, ôm cô thật chặt. "Cảm ơn em, An Nhiên. Cảm ơn em đã đến bên anh, đã cho anh biết về định mệnh này."
An Nhiên vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận sự ấm áp từ tình yêu đang bao trùm lấy họ. Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, phát sáng rực rỡ dưới ánh sao, như một lời chúc phúc cho tình yêu định mệnh của họ. Họ biết rằng, từ giờ phút này, cuộc sống của họ sẽ không còn là của riêng ai nữa, mà là một hành trình chung, được kết nối bởi sợi chỉ đỏ định mệnh.