Những buổi làm việc chung, những cuộc trò chuyện sâu sắc dưới màn mưa, và những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của Khôi Nguyên đã dần dần làm tan chảy trái tim An Nhiên. Cô nhận ra rằng, tình cảm của mình dành cho anh không chỉ dừng lại ở sự tò mò về sợi chỉ đỏ định mệnh, mà đã chuyển hóa thành một thứ tình yêu chân thành, ấm áp.
Sợi chỉ đỏ trong mắt An Nhiên ngày càng trở nên rực rỡ và sống động hơn. Nó không chỉ là một sợi dây kết nối, mà còn là một thước đo cảm xúc. Mỗi khi Khôi Nguyên cười, hoặc khi anh ta nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, sợi chỉ đỏ lại phát ra những tia sáng lấp lánh, như thể nó đang reo vui vì tình yêu đang nảy nở.
An Nhiên bắt đầu để ý đến những dấu hiệu tình yêu từ Khôi Nguyên. Anh ta không còn chỉ nói chuyện công việc nữa. Anh ta bắt đầu hỏi về sở thích của cô, về những ước mơ của cô. Anh ta lắng nghe cô một cách chăm chú, và đôi khi còn đưa ra những lời khuyên chân thành.
Một lần, khi An Nhiên bị ốm nhẹ, Khôi Nguyên đã đích thân mang cháo và thuốc đến tận nhà cô. Anh ta ngồi bên cạnh giường cô, ân cần chăm sóc, và không ngừng hỏi han. An Nhiên cảm thấy vô cùng xúc động. Cô biết rằng, đây không chỉ là sự quan tâm của một đối tác làm việc, mà là tình cảm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mà anh ta yêu thương.
"Cô có vẻ yếu lắm," Khôi Nguyên nói, giọng anh có chút lo lắng. "Cô nên nghỉ ngơi đi. Công việc cứ để đó, đừng lo."
An Nhiên nhìn Khôi Nguyên, ánh mắt cô tràn ngập sự biết ơn. "Cảm ơn anh, Khôi Nguyên. Anh tốt với tôi quá."
Khôi Nguyên khẽ mỉm cười. Nụ cười của anh ta không còn lạnh lùng nữa, mà có chút dịu dàng và ấm áp. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc An Nhiên. Khoảnh khắc đó, sợi chỉ đỏ trên tay An Nhiên bỗng nhiên sáng rực, như thể nó đang bùng cháy.
An Nhiên cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Cô biết rằng, anh ta cũng có tình cảm với cô.
Dù Khôi Nguyên vẫn chưa trực tiếp nói lời yêu, nhưng những hành động và ánh mắt của anh ta đã nói lên tất cả. Anh ta thường xuyên tìm cớ để ở bên An Nhiên, dù là đi ăn trưa, đi uống cà phê, hay chỉ đơn giản là ngồi cạnh cô trong văn phòng. Anh ta luôn quan tâm đến cô một cách tỉ mỉ, từ những bữa ăn đến giấc ngủ.
An Nhiên cũng bắt đầu thể hiện tình cảm của mình một cách tinh tế. Cô thường xuyên chuẩn bị những món ăn nhẹ mà Khôi Nguyên thích, hoặc mang cho anh ta những ly cà phê nóng hổi khi anh ta làm việc muộn. Cô cũng thường xuyên gửi cho anh ta những tin nhắn động viên, những lời chúc ngủ ngon.
Sợi chỉ đỏ vẫn luôn là người bạn đồng hành của An Nhiên. Nó là bằng chứng sống động cho tình yêu đang nảy nở giữa cô và Khôi Nguyên. An Nhiên tin rằng, đã đến lúc cô phải nói ra bí mật của mình, về đôi mắt đặc biệt và sợi chỉ đỏ định mệnh. Cô muốn Khôi Nguyên biết rằng, tình yêu của họ không phải là sự ngẫu nhiên, mà là một sự sắp đặt của số phận.
Một buổi tối, khi họ đang đi dạo trên bờ hồ, Khôi Nguyên bất ngờ nắm lấy tay An Nhiên. Bàn tay anh ta ấm áp và mạnh mẽ. An Nhiên cảm thấy một luồng điện chạy dọc cánh tay. Sợi chỉ đỏ trên tay cô bỗng nhiên sáng rực, như thể nó đang báo hiệu một điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.
"An Nhiên," Khôi Nguyên khẽ gọi tên cô. Giọng anh ta trầm ấm và dịu dàng.
An Nhiên quay lại nhìn anh. Ánh mắt cô tràn ngập sự mong chờ.
"Anh... anh có điều muốn nói với em," Khôi Nguyên nói, giọng anh có chút ngập ngừng.
An Nhiên biết rằng, đây chính là khoảnh khắc mà cô đã chờ đợi bấy lâu. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đón nhận lời tỏ tình từ người đàn ông định mệnh của mình. Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, như một lời chúc phúc cho tình yêu của họ.