sợi xích dưới lớp áo vest

Chương 3: Chiếc Camera Giấu Kín Trong Phòng Làm Việc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Chi Dao tỉnh dậy sau đêm thứ hai đầy bão tố, cơ thể đau nhức nhưng tinh thần lại căng như dây đàn. Lời tuyên bố chiếm hữu của Lục Minh Viễn vẫn văng vẳng bên tai cô: "Thân thể em là của tôi, khao khát của em cũng là của tôi."

Hắn đã rời đi từ sớm, để lại cô một mình trong căn phòng lạnh lẽo với vết dấu sở hữu đỏ tím trên da thịt. Cô biết rõ, sự ngoan ngoãn giả tạo không còn tác dụng. Hắn đã nhìn thấu cô, nhìn thấu ngọn lửa cấm kỵ ẩn sâu dưới lớp vỏ ngây thơ. Điều đó khiến hắn trở nên nguy hiểm gấp bội.

Hôm nay là ngày cô bắt đầu "công việc" mới theo sắp xếp của hắn: làm việc tại thư viện tư nhân của Lục Thị.

Khi An Chi Dao được tài xế đưa đến tòa nhà của tập đoàn, cô cảm thấy sự choáng ngợp. Tòa nhà cao chọc trời, đầy uy quyền và xa hoa. Cô được đưa thẳng lên tầng cao nhất, nơi có phòng làm việc riêng của Lục Minh Viễn và thư viện cá nhân của hắn.

“Cô An, phòng làm việc của Chủ tịch ở bên phải. Thư viện ở bên trái. Cô sẽ làm việc ở đây. Nếu có bất kỳ thắc mắc hay nhu cầu nào, hãy liên hệ trực tiếp với tôi qua điện thoại mới.” Giọng cô thư ký riêng của hắn vừa chuyên nghiệp vừa xa cách.

Thư viện là một không gian yên tĩnh, sang trọng, chứa đầy sách quý và đồ cổ. Nhưng điều khiến An Chi Dao chú ý nhất là một chiếc đèn bàn kiểu dáng cổ điển đặt ngay trên bàn làm việc của cô – cùng kiểu dáng với chiếc đèn cô đã tìm thấy camera giấu kín hôm qua.

Cô điềm tĩnh nhận công việc, cố gắng tỏ ra là một nhân viên tận tâm. Cô sắp xếp sách, phân loại tài liệu, nhưng tâm trí luôn cảnh giác. Cô biết, trong căn phòng này, mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt của hắn.

Buổi trưa, Lục Minh Viễn không đi ăn. Hắn bước vào thư viện, cởi áo vest, đi thẳng đến chỗ cô.

“Giờ ăn trưa của em bắt đầu rồi.” Hắn dựa vào bàn, vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại chứa đựng ý tứ sâu xa.

An Chi Dao ngước nhìn hắn, trái tim đập thình thịch. Cô biết "giờ ăn trưa" này không chỉ đơn thuần là bữa ăn.

“Thư ký của tôi đã sắp xếp bữa trưa cho em ở phòng nghỉ riêng.”

“Không cần.” Lục Minh Viễn tiến lại gần, giọng hắn trở nên khàn đặc, đầy áp chế. “Tôi muốn dùng bữa... khác.”

Hắn liếc nhìn cánh cửa đóng kín của thư viện, sau đó nhìn vào chiếc camera giấu kín trên đèn bàn. Một nụ cười đầy ám chỉ xuất hiện trên môi hắn – Hắn biết cô đã phát hiện ra camera, và hắn muốn biến nó thành một phần của trò chơi.

“Tôi không thích lãng phí thời gian. Phòng làm việc của tôi đã được cách âm.”

Hắn không đợi cô trả lời. Bàn tay to lớn nắm lấy gáy cô, kéo cô đứng dậy. Hắn hôn cô ngay tại thư viện, bên cạnh giá sách đồ sộ. Nụ hôn này không phải của một người chồng mẫu mực, mà là của một kẻ chiếm hữu đang tuyên bố lãnh thổ.

Sau cơn kịch liệt, An Chi Dao nằm gọn trong vòng tay hắn trên chiếc ghế sô pha da thật trong phòng nghỉ. Hắn vuốt ve mái tóc rối bời của cô, ánh mắt lướt qua màn hình máy tính bật sẵn, hiển thị tập tài liệu cô đang nghiên cứu.

“Em rất ngoan, Chi Dao. Nhưng em phải ngoan hơn nữa.”

Cô thở dốc, giọng nói yếu ớt: “Tôi đã làm theo những gì anh muốn.”

“Chưa đủ.” Hắn siết chặt cô. “Tôi muốn mọi thứ của em. Hôm nay, tôi đã cảm thấy em chủ động hơn đêm qua. Em không cần sợ hãi, hãy cho tôi thấy hết sự khao khát của em. Em càng khao khát, tôi càng cho em nhiều hơn.”

Nói rồi, hắn đứng dậy, chỉnh lại cà vạt và áo sơ mi một cách hoàn hảo, không để lại một dấu vết nào. Hắn trở lại làm vị Tổng tài lạnh lùng, đạo mạo.

Trước khi ra khỏi phòng, hắn quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc camera.

“Về nhà, tôi sẽ xem lại bữa ăn hôm nay của chúng ta. Tôi muốn chắc chắn em đã ăn đủ.”

Lời nói đó như một lưỡi dao sắc lạnh đâm vào tâm trí An Chi Dao. Hắn không chỉ giám sát cô. Hắn còn ghi lại sự phục tùng và sự thỏa mãn của cô, biến nó thành công cụ để kiểm soát cô vĩnh viễn.

Sự nhục nhã, cay đắng, và cả sự kích thích cấm kỵ không thể phủ nhận, cùng lúc cuộn trào trong cô. Cô tự hứa, cô sẽ tìm cách thoát ra, không phải bằng cách bỏ trốn, mà bằng cách lật ngược trò chơi này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×