4.1. Sự Thao Túng Ngược: Kế Hoạch Đổi Lấy Tự Do
Sau những ngày bị giam hãm và kiểm soát, An Chi Dao hiểu rằng phản kháng bằng lời nói chỉ khiến Lục Minh Viễn càng siết chặt cô hơn. Để cứu vãn những gì còn lại của gia đình, cô cần một thứ: sự nhượng bộ từ hắn. Và cô nhận ra, thân xác, chính là vũ khí duy nhất cô sở hữu.
Đêm đó, trong căn phòng ngủ sang trọng nhưng đầy áp lực, An Chi Dao đã chuẩn bị. Cô không còn mặc chiếc váy ngủ lụa ngoan hiền. Thay vào đó, cô chọn một bộ đồ lót ren đen, được Nam chính chuẩn bị, nhưng cô mặc nó với một thái độ khác.
Lục Minh Viễn bước vào phòng, vẻ mặt mệt mỏi sau một ngày làm việc dài, hắn dự định sẽ nhanh chóng hoàn thành "nghĩa vụ" và đi ngủ. Nhưng khi nhìn thấy cô, hắn sững lại.
An Chi Dao đang đứng bên cửa sổ, ánh trăng mờ ảo hắt lên cơ thể cô, chiếc ren mỏng manh tôn lên vẻ quyến rũ chết người. Vẫn là gương mặt ngây thơ, nhưng ánh mắt cô lại chứa đầy sự mời gọi, thách thức.
“Hôm nay… em có vẻ chủ động.” Hắn nhíu mày, vừa kinh ngạc vừa bị kích thích.
An Chi Dao bước đến, vòng tay qua cổ hắn. Hành động này không phải sự phục tùng, mà là sự chủ động quyến rũ.
“Em có một yêu cầu, chồng.” Cô thì thầm, giọng nói trầm thấp và khàn khàn một cách nguy hiểm.
Lục Minh Viễn cười khẩy, hắn hoàn toàn bị cuốn vào cái bẫy cô giăng ra. “Yêu cầu gì? Em nghĩ em có thể dùng thân xác để đổi lấy điều kiện?”
“Vâng. Đổi lấy quyền được phép gặp mẹ tôi, một mình, trong mười lăm phút.” Cô ngước nhìn hắn, ánh mắt kiên định. “Nếu anh đồng ý, đêm nay, em sẽ làm mọi điều anh muốn. Em sẽ ngoan ngoãn, và em sẽ chủ động.”
4.2. Khai Thác Bản Chất Thật: Phản Ứng Đáng Giá
Sự chủ động của An Chi Dao đã làm Lục Minh Viễn mất kiểm soát. Hắn nhận ra, sự cuồng nhiệt thể xác của cô không chỉ là công cụ, mà là bản năng. Hắn bị cuốn vào sự mạnh bạo, dâm đãng ẩn giấu dưới vẻ ngoài ngây thơ của cô. Hắn vừa muốn chinh phục, vừa muốn phá hủy sự ngoan hiền giả tạo đó.
Hắn đẩy cô lên tường, siết chặt eo cô. “Em đã biết cách khiến tôi phát điên rồi đấy, Chi Dao. Nhưng em có chắc là em có thể chịu đựng được sự trả giá không?”
[Tác giả cần miêu tả chi tiết cao trào H+. Sự trả giá là sự chiếm hữu mạnh mẽ và thô bạo hơn từ Nam chính, nhưng Nữ chính không gục ngã, vẫn kiên trì dùng sự cuồng nhiệt để giữ lời hứa của mình. Đây là cuộc chiến của ý chí, thể hiện sự cứng cỏi của Nữ chính.]
...
4.3. Lời Thỏa Thuận Bằng Nước Mắt
Sau cơn bão, Lục Minh Viễn ôm cô vào lòng, mồ hôi và hơi thở nóng rực. Hắn gần như kiệt sức, đó là cảm giác mà chưa người phụ nữ nào mang lại cho hắn.
An Chi Dao nằm đó, mệt lả. Cô đã làm tròn lời hứa.
Hắn cúi xuống, hôn lên trán cô. “Em thắng rồi, Chi Dao.”
Hắn gọi điện thoại ngay lập tức, ra lệnh cho người chuẩn bị cho cô gặp mẹ vào sáng hôm sau, không có người giám sát.
Nước mắt An Chi Dao lăn dài trên má. Đó không phải là nước mắt của sự đau đớn thể xác, mà là của sự khuất phục: Cô đã phải dùng đến cách này để đổi lấy một chút tự do.
“Cảm ơn anh,” cô nói khẽ, giọng nói nghẹn ngào.
Lục Minh Viễn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhưng ánh mắt hắn không hề dịu dàng, mà đầy sự chiếm hữu và thâm tình méo mó.
“Đừng cảm ơn. Em đã trả giá rồi. Nhớ kỹ, Chi Dao, em càng chủ động, tôi càng cho em nhiều hơn. Nhưng đổi lại, sự kiểm soát của tôi sẽ càng khắc nghiệt.”
Hắn thì thầm vào tai cô, giọng hắn trầm ấm nhưng đầy đe dọa. “Cái giá của việc gặp mẹ em là thân xác đêm nay. Còn cái giá cho sự giải thoát là trọn đời của em.”