sợi xích dưới lớp áo vest

Chương 5: Vết Cắn Dưới Cổ Áo: Dấu Ấn Sở Hữu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

5.1. Cuộc Gặp Ngắn Ngủi Và Ánh Mắt Xa Lạ

Nhờ sự chủ động đêm qua, An Chi Dao đã có được buổi sáng tự do ngắn ngủi để gặp mẹ. Cô không có nhiều thời gian, nhưng đủ để trấn an bà và tìm hiểu thêm về tình hình công ty. Dù mẹ cô vẫn lo lắng, bà đã tin rằng Lục Minh Viễn là một "người chồng" tốt, và điều này càng khiến An Chi Dao cảm thấy đau đớn.

Sau khi tạm biệt mẹ, An Chi Dao ra khỏi quán cà phê. Cô đang bước vội về phía chiếc xe đã chờ sẵn thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Chi Dao?”

Cô quay lại. Đó là Tề Phong, người bạn học cũ, từng là crush thời đại học của cô. Anh ta là một chàng trai ấm áp, hoạt bát, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng của Lục Minh Viễn.

“Tề Phong, sao anh lại ở đây?” An Chi Dao thoáng ngạc nhiên và vui mừng khi gặp lại người quen cũ.

Họ chỉ đứng trò chuyện khoảng năm phút. Tề Phong kể về công việc, hỏi han cô về cuộc sống hôn nhân. An Chi Dao cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, chỉ nói rằng mọi chuyện ổn, nhưng ánh mắt lo âu không thể che giấu. Tề Phong tinh ý nhận ra chiếc nhẫn kim cương lớn và dấu hằn mờ nhạt trên cổ tay cô. Anh ta nhìn cô với vẻ lo lắng, đầy quan tâm.

“Anh phải đi rồi. Nhưng nếu em có bất cứ chuyện gì, hãy gọi cho anh nhé.”

Lục Minh Viễn không xuất hiện, nhưng An Chi Dao có cảm giác lạnh gáy. Cô biết, mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt hắn. Cô vội vã lên xe.

5.2. Sự Giận Dữ Của Kẻ Chiếm Hữu

Khi chiếc xe vừa vào cổng biệt thự, Lục Minh Viễn đã đứng chờ ở tiền sảnh. Hắn không hề mỉm cười. Khuôn mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt mang theo cơn thịnh nộ bị kiềm chế.

“Em đã có một buổi sáng vui vẻ, Chi Dao?” Hắn hỏi, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ.

“Vâng. Tôi chỉ gặp mẹ thôi.”

“Và Tề Phong?”

An Chi Dao cứng họng. “Đó là một sự tình cờ. Chúng tôi chỉ nói chuyện xã giao.”

Hắn bước đến, tóm lấy cằm cô, buộc cô phải đối diện với cơn ghen tuông điên cuồng của hắn. “Anh ta không cần phải nhìn em bằng ánh mắt đó. Và em không cần phải đáp lại bằng vẻ mặt lo lắng đó. Anh ta là quá khứ, còn tôi là hiện tại và tương lai của em.”

Sự kiểm soát của hắn lan đến cả mối quan hệ xã giao. “Em nghĩ sao khi chồng em, người cứu gia đình em, lại phải chứng kiến em trò chuyện thân mật với một kẻ xa lạ?”

Hắn không chờ câu trả lời. Hắn kéo cô lên phòng ngủ chính, sự thô bạo khiến cô biết rằng một cơn bão sắp ập đến.

5.3. Hình Phạt Dưới Danh Nghĩa Tình Yêu

Lục Minh Viễn đẩy cô xuống giường. Lần này, sự lịch thiệp đã hoàn toàn biến mất. Hắn không nói lời nào, chỉ có ánh mắt trừng phạt và khao khát chiếm hữu.

Hắn muốn khẳng định lại quyền sở hữu của mình, một cách mạnh mẽ và không thể chối cãi. Hắn muốn in dấu ấn lên cô, để bất cứ ai nhìn vào cũng phải hiểu rằng cô là của hắn.

[Tác giả cần miêu tả chi tiết cảnh H+ trừng phạt. Điểm nhấn: Nam chính thô bạo hơn, không cho phép Nữ chính có bất kỳ sự chống cự nào. Hắn tập trung vào việc tạo ra các "dấu ấn" trên cơ thể cô (như vết cắn, hickey rõ rệt trên cổ, vai, ngực), sử dụng chúng như công cụ khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối. Nữ chính vừa đau đớn vừa bị kích thích bởi sự chiếm hữu cuồng nhiệt này.]

...

5.4. Dấu Ấn Vĩnh Viễn: "Em Là Của Riêng Tôi"

Sau cơn trừng phạt, Lục Minh Viễn ôm lấy An Chi Dao, nhưng bàn tay hắn vẫn siết chặt eo cô một cách đau đớn.

Hắn cúi xuống, hôn lên vết cắn đỏ ửng trên vai cô, nơi có thể dễ dàng bị nhìn thấy dưới cổ áo sơ mi.

“Từ giờ, em không cần phải mặc những chiếc áo cao cổ. Em cần phải cho mọi người thấy, em là vật sở hữu của tôi.” Hắn thì thầm, giọng nói trầm khàn, tràn ngập sự thỏa mãn điên cuồng. “Nếu bất kỳ ai dám nhìn em với ánh mắt khác, tôi sẽ trừng phạt em gấp đôi. Em hiểu chứ, Chi Dao?”

Cô gật đầu trong im lặng, vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút không thể giải thích được vào sự cuồng nhiệt chiếm hữu này.

Lục Minh Viễn vuốt ve mái tóc cô, vẻ mặt hắn dịu lại, lộ ra sự thâm tình méo mó. “Tôi yêu em, Chi Dao. Yêu đến mức tôi muốn nhốt em vào lồng thủy tinh và chỉ một mình tôi được nhìn thấy. Anh ta không được phép nhìn em bằng ánh mắt đó. Em là của riêng tôi.”

Hắn đặt cằm lên tóc cô. Sự chiếm hữu tuyệt đối này không khiến An Chi Dao ghét bỏ hoàn toàn, mà lại gợi lên trong cô một cảm giác an toàn và được bảo vệ kỳ lạ – một cảm giác mà cô biết là sai lầm, nhưng không thể chối bỏ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×