sông có khúc, người có lúc bị cắm sừng

Chương 7: Sông Có Khúc, Người Có Lúc Bị Cắm Sừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau khi Tô Giai nghỉ việc, khoa ngoại thần kinh tưởng chừng yên ả trở lại. Nhưng tôi biết rõ — đó chỉ là sự bình lặng trước cơn bão.

Và cơn bão thật sự đến vào sáng thứ Ba.

08:00 – Cuộc họp khẩn từ Ban Giám đốc

“Bác sĩ Hứa, cô có thể giải thích vì sao hồ sơ y khoa của bệnh nhân Trần Văn Lập lại bị chỉnh sửa không rõ lý do?”

Tôi đứng dậy, sững người.

“Xin lỗi? Tôi chưa từng chỉnh hồ sơ bệnh nhân Trần Lập.”

Phó Giám đốc Trần đẩy tập giấy ra trước mặt tôi. Bên trên là bảng lịch sử chỉnh sửa – có tên đăng nhập là h.nghien01 và mốc thời gian cách đây 2 hôm.

Vấn đề là… hôm đó tôi không trực.

Tôi lập tức phản ứng:

“Có thể ai đó đã dùng máy tính của tôi. Hoặc giả đăng nhập—”

“Chúng tôi đã kiểm tra camera.” – ông Trần ngắt lời, khoanh tay. “Chính cô ngồi máy lúc 22:13 hôm đó.”

Tôi đứng chết lặng. Tôi nhớ tối hôm đó mình có vào máy… nhưng là để lấy dữ liệu khác.

Ai đó đã tận dụng thời điểm đó để chỉnh sửa hồ sơ, gài tôi.

Tôi bước ra khỏi phòng họp với cảnh báo “tạm ngưng phẫu thuật trực tiếp trong một tuần”.

Một tuần thôi, nhưng đủ để cả khoa bắt đầu rỉ tai nhau. Tin đồn nổ như ngô rang. Mỗi lời thì thầm như cái dằm đâm thẳng vào uy tín tôi gầy dựng suốt 10 năm qua.

Tối hôm đó, tại kho thuốc khoa ngoại

Tôi quyết định kiểm tra lại các bản sao lưu cũ – phần được lưu trữ vật lý tại nhà kho tầng trệt, vốn đã bị bỏ không vì tất cả dữ liệu giờ đều chuyển sang số hóa.

Nhưng khi tôi bước vào, cánh cửa phía sau bỗng đóng sầm lại.

Tôi quay lại. Nắm cửa… bị khóa.

Không có tín hiệu điện thoại. Không có sóng. Đèn vàng vọt. Mùi ẩm mốc và thuốc tẩy xộc lên mũi.

Tôi cắn răng, đập cửa.

Chưa đầy 5 phút sau, giọng ai đó vọng tới từ phía bên kia cánh cửa:

“Ai trong đó?”

“Tôi! Hứa Nghiên!”

“Ơ... chết thật. Tôi khóa nhầm!”

...là giọng Lục Kình.

00:10 – Đêm trong nhà kho

Cánh cửa không mở lại được – khóa bị kẹt.

Và rồi trời mưa lớn, điện toàn bệnh viện chập chờn. Máy phát chưa kịp khởi động.

Chúng tôi bị nhốt lại. Trong một nhà kho tối, lạnh, chỉ có đèn pin điện thoại và tiếng mưa rào ngoài trời.

Tôi ngồi bệt xuống sàn. Lạnh. Ướt. Tim đập loạn.

Lục Kình đưa cho tôi chiếc áo khoác gió hắn mang theo. Tôi định từ chối, nhưng hắn ép:

“Yên nào, bác sĩ mà cảm lạnh thì ai chữa cho tôi?”

Hắn ngồi cạnh tôi, không nói gì suốt 10 phút.

Rồi bất ngờ lên tiếng:

“Em có sợ không?”

Tôi quay sang, chần chừ một nhịp.

“Không sợ nhà kho. Sợ bị chôn vùi.”

“Chôn vùi danh tiếng à?”

Tôi gật đầu.

“Anh biết cảm giác đó. Lúc anh bị phản bội, bị đẩy vào tù, bị anh em quay lưng… Ai cũng nghĩ anh là rác rưởi.”

Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc lạ thường:

“Nhưng chỉ cần còn sống, anh sẽ khiến tụi nó thấy – rác rưởi cũng có thể trở thành... gươm đao.”

Tôi bật cười khẽ. Rồi… thở dài.

“Cảm ơn anh.”

Lần đầu tiên, tôi nói ra. Không mỉa mai, không lạnh lùng.

Hắn ngẩng lên, mắt lóe sáng.

“Cho anh một đặc quyền nhé?”

“Gì cơ?”

Hắn vươn tay, gõ nhẹ lên trán tôi: “Từ giờ, mỗi khi em cảm thấy thế giới muốn nuốt chửng mình… hãy nhớ có một tên đầu gấu ngồi trong kho thuốc từng nói: ‘Tụi nó mà động vào em, anh xử hết.’”

Tôi phá lên cười. Trong cái kho ẩm thấp mốc meo, tiếng cười vang lên lạ kỳ. Nhẹ nhõm.

02:45 – Đèn sáng trở lại. Cửa được mở.

Cả hai chúng tôi bước ra, ướt nhẹp, mỏi nhừ, và… kỳ lạ thay, gần nhau hơn.

Sáng hôm sau. Một bất ngờ lớn.

Tôi nhận được email ẩn danh.

Trong đó là ảnh chụp từ camera giám sát nội bộ: một người mặc áo blouse, đeo khẩu trang, dùng USB cắm vào máy tôi đúng lúc 22:14 – thời điểm tôi bị cáo buộc chỉnh sửa hồ sơ.

Dù không rõ mặt, nhưng tôi nhận ra… vóc dáng của một bác sĩ trong khoa.

Và chiếc nhẫn bạc trên tay... giống hệt chiếc mà Phó Giám đốc Trần hay đeo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.