Sáng thứ Sáu, 08:45
Tôi bước vào văn phòng với một chiếc USB nhỏ, bên trong là ảnh từ camera ghi lại người đã dùng tài khoản tôi để chỉnh sửa hồ sơ.
Không cần giỏi công nghệ, cũng có thể thấy rõ: đó không phải tôi.
Nhưng tôi chưa vội nộp nó lên. Không. Trò chơi này cần một màn chốt hạ thuyết phục hơn là một cú "phốt" đột ngột.
Tôi cần gài bẫy – giống như họ đã gài tôi.
Kế hoạch bắt đầu từ một bảng điều phối nội bộ
Tôi đề xuất với trưởng khoa về việc “tình nguyện giúp kiểm tra chéo” lại các hồ sơ bệnh nhân trong vòng ba tháng qua, viện lý do "tự kiểm điểm sau sự cố vừa rồi".
Một đề xuất hoàn toàn hợp lý. Trưởng khoa chấp thuận. Nhưng thật ra…
Tôi đang âm thầm rà soát tất cả những bệnh án do nhóm bác sĩ cấp cao – đặc biệt là có liên hệ với Phó Giám đốc Trần – từng duyệt qua.
Kết quả?
Có ít nhất 5 bệnh nhân bị chỉ định phẫu thuật không cần thiết.
Một vài hồ sơ đã được “trang điểm” để trông giống như trường hợp phức tạp, giúp bác sĩ mổ kiếm thêm tiền từ bảo hiểm.
Và vài hồ sơ khác… có chữ ký tôi, nhưng tôi chưa từng ký.
Tối hôm đó, Lục Kình lặng lẽ kéo tôi ra ban công sân thượng
Hắn nói không vòng vo:
“Anh có người quen trong bên bảo hiểm y tế. Em cần họ giúp không?”
Tôi nhìn hắn, ngần ngại.
“Người đó… cũng là dân xã hội đen à?”
Hắn cười: “Trước đây là đàn em anh. Giờ làm ăn chân chính rồi. Kiểm toán bảo hiểm y tế. Nghiêm túc.”
Tôi nhướng mày: “Thế mà cũng được à?”
Hắn nhún vai: “Không giỏi bằng em, nhưng biết nắm thóp người khác.”
Hai ngày sau – Trò chơi bắt đầu
Với dữ liệu tôi đưa, người của Lục Kình xác nhận: đã có dấu hiệu gian lận trong chi phí điều trị, và nếu kiểm tra sâu hơn, chắc chắn Phó Giám đốc Trần sẽ bị kéo theo.
Tôi quyết định tung một cú mồi nhử:
Tôi giả vờ vô tình để lại tập hồ sơ phân tích ở phòng họp – bản phân tích chỉ ra sự sai lệch giữa hồ sơ bệnh nhân và chi phí chi trả.
Tôi “quên” đóng laptop, để lại email đang dở dang gửi cho phòng kiểm toán y tế.
Và đúng như dự đoán – ai đó đã chui vào phòng làm việc tôi lúc 21:30.
22:15 – Điện thoại tôi reo. Lục Kình.
“Em có 5 phút. Ra ngoài cửa sau bệnh viện.”
Tôi chạy ra. Hắn đang ngồi trên chiếc xe mô tô đen, đeo mũ bảo hiểm, đưa tôi một USB:
“Anh gắn camera mini trong phòng em. Người đột nhập là… trợ lý riêng của Phó Giám đốc Trần.”
Tôi há miệng.
“Họ không chỉ muốn hại em. Họ đang tìm cách xóa dấu vết sai phạm của chính họ.”
“Và giờ…” – hắn nheo mắt – “chúng ta có thể gài họ vào tròng.”
Ngày hôm sau, tôi gửi email ẩn danh cho ban thanh tra
Nội dung: “Có dấu hiệu gian lận tài chính tại khoa ngoại thần kinh. Đề nghị điều tra chéo.”
Đính kèm: đoạn video đột nhập, bản phân tích, và hồ sơ chỉnh sửa gian dối.
Tối hôm đó, hắn lại nấu cơm. Lần này là mì Ý.
Chúng tôi ngồi ăn trong phòng trực.
Tôi bật máy tính, kiểm tra thư. Ban thanh tra đã xác nhận: đã tiếp nhận khiếu nại và bắt đầu điều tra nội bộ.
Tôi thở dài.
“Chuyện này... có thể khiến anh bị kéo vào. Em ngại—”
Hắn ngắt lời:
“Anh đã từng bước qua máu người khác. Không ngại gì ngoài... việc không bảo vệ được người mình quý.”
Tôi quay đi. Nhưng hắn đã bước đến gần. Rất gần.
Và rồi, nụ hôn ấy đến – nhanh và bất ngờ như một trận mưa mùa hạ
Không kịch tính. Không nhạc nền.
Chỉ là... khi tôi quay lại, môi hắn đã kề sát.
Ánh mắt ấy nói thay tất cả những gì hắn từng trêu đùa, từng giả ngốc, từng giở trò.
Là thật.
Là nghiêm túc.
Tôi đẩy nhẹ hắn ra sau một thoáng bối rối.
“Anh đang lợi dụng thời điểm em yếu đuối.”
Hắn khẽ cười, đặt tay lên ngực trái mình:
“Nếu gọi việc thích em là lợi dụng... thì anh xin nhận tội.”