Sáng thứ Hai, 07:30 — Bệnh viện đã sục sôi tin đồn
Sáng nay, mọi chuyện dường như không còn giữ được sự im lặng nữa. Những người trong khoa truyền tai nhau về cuộc điều tra tài chính sắp diễn ra, và các phòng ban khác cũng bắt đầu để ý.
Tôi bước vào phòng làm việc với sự lạnh lùng cố hữu. Nhưng trong lòng thì lo lắng không yên. Trước mắt là những hồ sơ, bằng chứng tôi và Lục Kình cùng nhau thu thập, và cả những áp lực nặng nề từ phía trên.
09:00 — Ban Thanh Tra chính thức làm việc
Đoàn thanh tra gồm vài người trong đó có cả những nhân vật quyền lực bên Sở Y tế. Họ đòi hỏi cung cấp tất cả hồ sơ, chứng từ và các thông tin liên quan.
Phó Giám đốc Trần — người bị nghi ngờ nhiều nhất — ra sức phản bác, dùng những lời nói sắc bén và những chiêu trò lách luật để giữ thế thượng phong.
Tuy nhiên, chính ông cũng không thể phủ nhận các sai phạm được phơi bày dần dần.
Trong khi đó, ở phòng làm việc của tôi…
Lục Kình đang lặng lẽ kiểm tra các tài liệu tôi gửi lên, đồng thời liên lạc với bên ngoài để truy tìm dấu vết tiền đen trong hệ thống bệnh viện.
Anh ta bất ngờ nói:
"Anh vừa phát hiện ra một số giao dịch chuyển khoản bí ẩn qua tài khoản của các nhân viên y tế trong khoa mình. Rất có thể đây là đường dây tham nhũng ngầm mà Phó Giám đốc Trần đang điều hành."
Tôi nhìn anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa tin tưởng:
"Chúng ta phải đưa ra chứng cứ rõ ràng."
Giữa áp lực công việc, tôi phát hiện mình bị một bác sĩ trẻ trong khoa để ý
Anh ta tên là Quách Vũ, vừa mới về khoa, vẻ ngoài điển trai, rất nhiệt tình. Anh thường xuyên đến gần tôi để hỏi han, giúp đỡ những lúc tôi mệt mỏi.
Tôi biết, anh ấy đang để ý mình. Nhưng lúc này, trong lòng tôi chỉ còn một chỗ cho Lục Kình.
Một buổi tối, trong phòng trực, Lục Kình bỗng nhiên hỏi
"Anh có thấy khó chịu không khi có người khác chú ý đến em?"
Tôi giật mình, rồi bật cười:
"Chuyện đó làm anh ghen à?"
Anh nhìn tôi, ánh mắt ấm áp xen lẫn chút nghiêm trọng:
"Anh chỉ muốn em biết, dù có ai bên cạnh, anh sẽ luôn là người quan trọng nhất."
Lời nói của anh khiến tôi thấy tim mình run nhẹ.
Nhưng áp lực từ Phó Giám đốc Trần không hề giảm
Ông ta âm thầm điều động người bên ngoài, dùng những chiêu trò nhằm làm suy yếu tôi và Lục Kình. Những cuộc gọi đe dọa, những tin nhắn ẩn ý, và cả những vụ “tai nạn nhỏ” trong phòng mổ.
Tuy nhiên, tôi và Lục Kình không hề nao núng
Mỗi lần gặp khó khăn, chúng tôi đều sát cánh bên nhau, cùng nhau tìm cách vượt qua.
Đặc biệt, Lục Kình ngày càng trở nên ân cần, chu đáo hơn, và đôi lúc anh còn làm tôi bật cười với những trò “thả thính” ngớ ngẩn nhưng chân thành.