sóng đêm và nàng tiên cá

Chương 3: Học Cách Sống Trên Đất Liền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ, chiếu xuống căn nhà gỗ nơi Lyra đang ở. Không còn cảm giác lạnh lẽo của đêm qua, nhưng mọi thứ với cô vẫn lạ lẫm. Mùi hương của gỗ, mùi biển nồng nặc và hơi ấm từ lò sưởi khiến cô vừa tò mò vừa bối rối. Lyra chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống đôi chân trần của mình. Mặc dù đã quen bơi lội dưới đại dương, cảm giác đi trên cát và mặt sàn gỗ này vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.

Kael bước vào, tay cầm một chiếc giỏ nhỏ đựng đồ ăn sáng. Ánh mắt anh lướt nhìn Lyra, rồi nở một nụ cười nhẹ: “Ngủ có ngon không? Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu một buổi học đặc biệt: cách sống trên đất liền.”

Lyra nhìn anh, đôi mắt long lanh: “Cách sống trên đất liền… là sao?” Giọng cô vừa tò mò vừa sợ hãi. Cô chưa từng nghĩ rằng sinh tồn trên mặt đất sẽ khó khăn như vậy. Đại dương luôn là nơi cô cảm thấy an toàn nhất, mọi bước đi, mọi hơi thở đều tự nhiên. Nhưng bây giờ, đất liền là một thế giới hoàn toàn khác.

Kael đặt giỏ xuống, lấy ra vài bộ quần áo đơn giản: áo sơ mi, quần dài và giày mềm. “Trước hết, cô cần mặc quần áo và mang giày để không bị lạnh và trầy xước. Đi chân trần cả ngày sẽ làm cô mỏi, và dễ bị thương.” Anh giọng nghiêm nghị, nhưng ánh mắt dịu dàng. Lyra cúi đầu, cầm bộ quần áo, cảm giác bối rối. Cô chưa từng mặc quần áo như con người, tất cả chỉ là những tấm vải vô hồn so với làn da ướt và mượt mà dưới nước.

Sau khi thay xong, Kael dẫn Lyra ra bến cảng gần đó. Sóng biển vẫn rì rào, và một vài chiếc thuyền gỗ neo lại, cánh buồm thỉnh thoảng rung nhẹ trong gió. Kael giải thích: “Trên đất liền, cô cần học cách đi lại, giữ thăng bằng, vận động chân tay, và phản ứng với mọi thứ xung quanh. Thuyền là nơi quen thuộc với tôi, nhưng với cô, mọi thứ đều mới mẻ.”

Lyra gật đầu, mắt sáng lên khi nhìn những chiếc thuyền. Dù cô chưa từng đặt chân lên thuyền trên đất liền, nhưng ký ức dưới đại dương khiến cô thấy hứng thú. Cô nhớ cảm giác trôi bồng bềnh, nhớ vị nước mặn, nhớ nhịp sóng… Giờ đây, những ký ức đó vừa giúp cô, vừa làm cô bối rối trước thực tế mới.

Kael đưa Lyra đến một chiếc thuyền nhỏ, neo sát bến. Anh bảo: “Hãy bước lên thuyền. Cô sẽ học cách giữ thăng bằng, di chuyển và phản ứng với sóng, nhưng lần này là trên mặt đất.” Lyra hít một hơi sâu, bước lên thuyền, cảm nhận sự rung lắc nhẹ từ chiếc thuyền tiếp xúc với bến. Cô loạng choạng, chân tay chưa quen, nhưng Kael nhanh chóng đưa tay đỡ.

“Cẩn thận, đừng vội,” Kael nhắc. Anh đứng sát bên, ánh mắt vừa quan sát vừa trấn an. Lyra cảm nhận sự bảo vệ, một cảm giác mà cô chưa từng trải qua khi còn ở đại dương. Dù từng tự do bơi lội, lần đầu tiên cô nhận ra mình cần dựa vào một người khác.

Qua vài phút, Lyra bắt đầu quen với sự rung lắc, bắt đầu cảm nhận cách giữ thăng bằng. Kael quan sát kỹ từng cử chỉ, từng nét mặt. Anh nhận thấy cô không chỉ học nhanh mà còn có phản xạ nhạy bén – một phần do cơ thể từng thích nghi với nước, một phần do trực giác sinh tồn. Anh gật đầu hài lòng, nhưng vẫn nhắc nhở: “Còn nhiều điều cô chưa biết. Trên đất liền, không chỉ có thăng bằng mà còn phải biết phản ứng với mọi vật cản, với mọi tình huống bất ngờ.”

Lyra lắng nghe, mắt sáng lên. Cô cảm nhận được nhịp sống của đất liền khác hẳn với đại dương. Không còn dòng nước nâng đỡ cơ thể, không còn lực đẩy tự nhiên, mọi bước đi đều phải tự chủ. Cô thử bước đi nhanh hơn, bước đi chậm hơn, và dần cảm nhận sự cân bằng mới. Mỗi lần bước sai, Kael nhanh chóng đỡ cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ấm áp.

Sau buổi học trên thuyền, Kael dẫn Lyra đi dạo quanh bến cảng. Ông già sửa thuyền nhìn họ, gật đầu chào, và Lyra cũng cười lại. Cô nhận ra rằng con người nơi đây tuy xa lạ nhưng không hẳn đáng sợ. Giọng nói, ánh mắt, cử chỉ của họ đều khiến cô cảm thấy lạ nhưng gần gũi.

Kael dừng lại bên một bãi đá nhỏ, nơi sóng vỗ nhẹ vào chân. Anh bảo: “Cô cần học cách phản ứng với nước ở mức vừa phải. Không phải lúc nào cũng thuận lợi như đại dương, nhưng đây là bước đầu để cô quen với thế giới này.” Lyra cúi xuống, nhúng tay vào nước biển gần bờ, cảm giác mặn và lạnh khiến cô giật mình, nhưng đồng thời, một cảm giác quen thuộc ùa về – một phần ký ức về đại dương.

Cô nhìn Kael, ánh mắt chạm ánh mắt anh. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng con người trên bờ cũng có thể trở thành nơi nương tựa, như đại dương từng là nơi nương náu của cô. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim, lấn át phần sợ hãi trước đó.

Kael quan sát Lyra, cảm nhận ánh mắt cô hướng về biển. Anh biết rằng dù đã trải qua một đêm an toàn, Lyra vẫn nhớ quê hương, vẫn là cô gái của biển cả. Anh tự nhủ rằng nhiệm vụ của mình không chỉ là bảo vệ cô trên đất liền, mà còn giúp cô tìm câu trả lời cho những bí ẩn về lời nguyền và về chính bản thân cô.

Trên đường trở về, Kael dạy Lyra cách nắm tay chèo thuyền, cách kéo dây neo, cách giữ thăng bằng khi sóng vỗ mạnh. Lyra chăm chú lắng nghe, tay chân vận động, mồ hôi lấm tấm trên trán. Dù mệt mỏi, cô cảm thấy một niềm vui lạ lùng – cảm giác được học điều mới, được sống, và được chia sẻ khoảnh khắc với một người khác.

Khi chiều xuống, Lyra và Kael quay trở lại căn nhà gỗ. Lyra ngồi bên cửa sổ, ánh hoàng hôn phản chiếu lên mái tóc, mắt cô lấp lánh những tia sáng đỏ vàng. Cô nghĩ về biển, về Kael, về những gì mình vừa trải qua. Mọi thứ vẫn lạ lẫm, nhưng cô nhận ra một điều: mình không còn hoàn toàn một mình.

Kael đứng nhìn cô từ cửa, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Anh biết rằng hôm nay chỉ là bước đầu, và sẽ còn nhiều thử thách phía trước – không chỉ để Lyra học cách sống trên đất liền, mà còn để họ đối mặt với những bí ẩn chưa thể lý giải, với lời nguyền vẫn treo lơ lửng và với trái tim hai người vừa bắt đầu nhận ra nhau.

Lyra tự nhủ: “Mình sẽ học cách sống ở đây, ít nhất là hôm nay. Và mình sẽ tìm cách hiểu Kael… và cả chính mình.”

Đêm đến, sóng biển vẫn rì rào, nhắc nhở cô rằng đại dương vẫn đang chờ. Nhưng bên cạnh cô, Kael – người thuyền trưởng lạ lùng, dường như vừa là bảo vệ, vừa là đồng hành – đã bước vào cuộc sống của cô, mở ra một hành trình mới đầy bí ẩn, thử thách, nhưng cũng ngập tràn hy vọng và cảm xúc.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×