Buổi sáng ở làng chài bắt đầu rộn rã hơn bao giờ hết. Tiếng chim hót, tiếng gió lùa qua tán lá, hòa cùng tiếng sóng vỗ đều đều vào bờ, tạo nên một bản nhạc tự nhiên đầy sống động. Lyra đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt dõi theo những người dân đã bắt đầu ngày mới, tay cô chạm vào khung cửa lạnh còn đọng sương. Cô nhận ra rằng cuộc sống trên đất liền thật khác biệt so với đại dương – nơi từng không có thời gian, chỉ có nhịp sóng và dòng nước.
Kael bước vào, tay cầm giỏ thức ăn sáng. Anh nhìn Lyra, giọng trầm ấm: “Hôm nay, cô sẽ thực sự bắt đầu hòa nhập với làng. Không chỉ học cách di chuyển, mà còn học cách sống, làm quen với con người, và hiểu những luật lệ cơ bản.”
Lyra gật đầu, cảm giác hồi hộp trộn lẫn tò mò. Cô chưa từng nghĩ rằng việc sống trên đất liền lại phức tạp đến vậy. Trên đại dương, cô chỉ cần bơi, thở và cảm nhận dòng nước; nhưng ở đây, mọi thứ đều phải học, phải thích nghi.
Họ bước ra ngoài. Người dân làng chài nhìn Lyra với ánh mắt tò mò, một số khẽ thì thầm, nhưng Kael đứng sát bên, ánh mắt nghiêm nghị, khiến không ai dám tiến lại quá gần. Một vài đứa trẻ tò mò kéo tay nhau chạy đến, nhìn Lyra rồi lảng tránh. Lyra cười khẽ, cảm giác ấm áp len vào tim. Dù xa lạ, cô cảm nhận được sự quan tâm và tò mò không hề ác ý từ họ.
Kael dẫn Lyra đến bến cảng, nơi các ngư dân đang chuẩn bị thuyền cho chuyến ra biển. Anh nói: “Hôm nay cô sẽ học cách giúp đỡ người dân trong các công việc cơ bản. Không chỉ là tập quen với thế giới này, mà còn để cô hiểu cuộc sống nơi đây.”
Lyra nhìn những chiếc thuyền, dây thừng, và những vật dụng gỗ tinh xảo. Tất cả đều mới mẻ và xa lạ. Cô thử cầm dây thừng, tay cô còn yếu, nhưng cơ thể dần quen với sức nặng. Kael đứng bên, hướng dẫn từng bước: cách buộc dây, cách nâng thuyền nhỏ, cách giữ thăng bằng khi bước trên sàn gỗ trơn. Lyra chăm chú nghe, học hỏi nhanh chóng, nhưng đôi khi vẫn vấp ngã, khiến Kael phải đỡ cô nhiều lần.
“Cẩn thận, Lyra,” anh nhắc, giọng vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. “Đất liền không nâng đỡ cô như nước. Mọi thứ cô làm đều phải tự chủ.”
Lyra gật đầu, vừa học vừa lắng nghe. Cô nhận ra rằng, mặc dù mọi thứ khó khăn, nhưng cơ thể cô có phản xạ nhanh nhẹn, nhờ những năm tháng bơi lội dưới đại dương. Khi Kael bảo cô thử kéo thuyền nhỏ ra bãi cát, Lyra hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. Cô dùng sức mạnh chân, tay và cả hít thở nhịp nhàng, và lần đầu tiên cảm thấy mình có thể đối phó với thế giới này, dù chưa hoàn toàn quen.
Buổi trưa, Kael dẫn Lyra đến một khu vực rừng gần bãi biển. “Ở đây, cô sẽ học cách tìm thức ăn, cách nhận biết cây cỏ an toàn và nguy hiểm. Không phải tất cả đều như đại dương – nơi cô chỉ cần bơi và ăn theo tự nhiên. Trên đất liền, mọi thứ đều phải học.”
Lyra cúi xuống, chạm vào những chiếc lá còn đọng sương. Cô cảm nhận sự khác biệt – một số lá mềm mại, một số cứng và sắc nhọn. Khi Kael chỉ cho những loại cây ăn được, Lyra thử nhai một miếng lá nhỏ, cảm giác lạ nhưng không khó chịu. Cô cười khẽ: “Thật là khác với tất cả những gì tôi từng biết.”
Kael mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Anh nhận ra Lyra không chỉ học nhanh mà còn rất nhạy bén với môi trường xung quanh, điều mà anh tin rằng sẽ giúp cô thích nghi nhanh chóng. Tuy nhiên, anh vẫn phải giữ khoảng cách để quan sát phản ứng của cô, vì những điều kỳ lạ trong cơ thể Lyra khiến anh nghi ngờ về thân phận thật của cô.
Buổi chiều, Kael quyết định dạy Lyra cách tự vệ cơ bản. Anh đưa cô đến một khoảng đất trống gần bãi biển, nơi không ai quấy rầy. “Cô sẽ học cách sử dụng thanh gỗ, cách tránh đòn, và cách phòng thủ khi gặp nguy hiểm,” anh nói.
Lyra nắm lấy thanh gỗ, tay hơi run nhưng ánh mắt quyết tâm. Cô chưa từng phải tự vệ trước con người, chỉ biết bơi và né tránh sinh vật biển. Kael chỉ cho cô cách giữ thăng bằng, cách di chuyển chân, và cách xoay người khi phản ứng với lực. Qua vài lần luyện tập, Lyra dần quen với cách cơ thể phản ứng trên mặt đất. Cô di chuyển nhanh nhẹn, dẻo dai, và đôi mắt long lanh chứa một tia sáng tự tin.
Trong lúc luyện tập, một vài tình huống bất ngờ xảy ra: gió mạnh thổi bay cát vào mắt, một con sóng cao vỗ vào bờ làm Lyra mất thăng bằng, nhưng cô dần học cách phản ứng nhanh. Mỗi lần Kael đỡ cô, ánh mắt anh ấm áp, vừa nghiêm nghị vừa bảo vệ. Lyra nhận ra rằng, không chỉ học cách sống, cô còn học cách tin tưởng người khác.
Khi hoàng hôn buông xuống, Lyra và Kael trở về làng. Trên đường đi, Lyra chợt nhặt một vỏ sò dọc bãi cát. Cô cảm nhận một cảm giác kỳ lạ – như có một luồng điện nhẹ chạy qua tay cô, khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô giật mình, nhìn Kael, nhưng anh chỉ mỉm cười dịu dàng: “Thấy gì lạ sao?”
Lyra lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn bối rối. Cô nhận ra rằng cơ thể mình vẫn còn phản ứng với nước và vật liệu tự nhiên theo cách mà con người bình thường không thể hiểu. Đó là dấu hiệu đầu tiên về năng lực tiên cá mà cô chưa từng tiết lộ.
Buổi tối, Lyra ngồi bên cửa sổ, nhìn ra biển xa xăm. Sóng vẫn vỗ rì rào, ánh trăng chiếu xuống mặt nước lấp lánh như những viên ngọc. Cô nhớ đại dương, nhớ cảm giác bơi lội tự do, nhưng đồng thời cảm nhận được sự an toàn và ấm áp ở đất liền. Cô tự nhủ: “Mình sẽ học cách sống nơi đây, ít nhất là hôm nay. Và mình sẽ tìm hiểu về khả năng của mình, cũng như hiểu Kael… và cả chính mình.”
Kael đứng sau lưng cô, lặng lẽ quan sát. Anh nhận ra rằng hôm nay Lyra đã tiến bộ rất nhiều – không chỉ về kỹ năng sinh tồn mà còn về khả năng thích nghi và tinh thần. Nhưng anh cũng biết rằng, phía trước sẽ còn nhiều thử thách: những nguy hiểm chưa lường trước, những bí ẩn về lời nguyền, và cả trái tim hai người vừa bắt đầu nhận ra nhau.
Đêm xuống, gió biển thổi qua mái tóc Lyra, mang theo mùi muối và hơi lạnh. Cô cảm nhận sự kết nối kỳ lạ giữa đất liền và đại dương – giữa quá khứ và hiện tại, giữa cô và Kael. Sóng biển rì rào như nhắc nhở cô rằng hành trình mới chỉ bắt đầu, và mỗi bước đi trên đất liền sẽ mở ra những bí ẩn, những thử thách và những cảm xúc chưa từng trải qua…
Hết chương 4.