SÓNG GIÓ VÀ CẠM BẪY

Chương 10: Cơn Thịnh Nộ Của Lão Cáo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức về vụ cháy kho hàng số 7 lan đi với tốc độ của chính ngọn lửa. Đến rạng sáng, khi những cột khói đen vẫn còn cuộn lên trên bầu trời Sài Gòn, thì tất cả những thế lực lớn nhỏ trong giới giang hồ đều đã biết chuyện. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lên tất cả. Không ai dám bình luận, không ai dám phỏng đoán, tất cả đều đang chờ đợi. Chờ đợi phản ứng từ con mãnh thú đã bị chọc giận: Lão Cáo.

Trong căn biệt thự xa hoa trên đỉnh một ngọn đồi ở quận 2, nơi có thể nhìn bao quát cả thành phố, Lão Cáo đang đứng trước một bức tường kính khổng lồ, tay cầm ly trà Long Tỉnh thượng hạng. Lão không còn trẻ, mái tóc đã bạc trắng, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn. Nhưng đôi mắt lão thì vẫn sắc lạnh, sâu thẳm như một cái giếng không đáy, ẩn chứa sự mưu mô và tàn độc đã được tôi luyện qua hàng chục năm tranh đấu.

Lão không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía cột khói ở xa xa. Phía sau lão, những tay chân thân tín nhất, những kẻ mà mỗi cái tên đều có thể khiến giang hồ Sài Gòn phải run sợ, đều đứng im phăng phắc, cúi đầu, không dám thở mạnh. Không khí trong phòng còn lạnh hơn cả máy điều hòa đang chạy hết công suất.

"Thiệt hại bao nhiêu?" Cuối cùng, Lão Cáo cũng lên tiếng, giọng nói của lão bình thản, đều đều, không một chút cảm xúc.

Một gã mặc vest, có lẽ là phụ trách tài chính, run rẩy đáp: "Dạ... thưa Lão gia, ước tính sơ bộ... cả hàng hóa và nhà kho... là trên hai mươi tỷ ạ."

Choang!

Ly trà trên tay Lão Cáo đột ngột bị bóp nát. Những mảnh sứ vỡ tan, cắm vào lòng bàn tay lão khiến máu tươi rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Nhưng lão dường như không cảm thấy đau đớn.

"Hai mươi tỷ..." Lão lặp lại, giọng vẫn đều đều nhưng mỗi chữ như một nhát dao găm vào không khí. "Tiền bạc không quan trọng. Nhưng cái tát này... thì rất đau."

Lão quay người lại, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng thuộc hạ. "Gia 'Điên' đâu?"

Gia "Điên" được hai người áp giải vào. Hắn không còn vẻ hung hăng thường ngày, mặt mày tái nhợt, quỳ sụp xuống sàn. "Dạ... Lão gia... con... con đáng tội chết!"

Lão Cáo chậm rãi bước tới, lão không hề la hét hay chửi bới. Lão cúi xuống, dùng chiếc khăn lụa trắng muốt nhẹ nhàng lau vết máu trên tay mình, rồi cũng nhẹ nhàng lau vết bẩn trên má của Gia. Hành động đó khiến Gia càng thêm run sợ.

"Mày không có lỗi," Lão Cáo nói, giọng ôn tồn đến kỳ lạ. "Một thằng nhóc mới nổi, dám đốt kho hàng của tao ngay trước mũi mày. Nó không chỉ xem thường mày, mà là đang xem thường tao. Nó giỏi lắm."

Lão đứng thẳng dậy, quay lưng lại. "Tao đã quá xem thường nó. Một con cọp non mà đã có nanh vuốt sắc bén như vậy. Phải nhổ nanh, bẻ vuốt nó ngay, trước khi nó kịp lớn."

Lão nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. "Tìm cho ra nó. Lật tung cái đất Sài Gòn này lên. Dùng tất cả những gì chúng ta có. Cảnh sát, tai mắt, tất cả các băng nhóm. Tao muốn biết mọi thứ về thằng Lâm 'Hổ' này. Nó ăn gì, ngủ ở đâu, nó có người thân nào không... Tìm ra điểm yếu của nó."

Lão ngừng lại, một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên môi. "Một con hổ dù hung dữ đến mấy, cũng sẽ phải quỳ gối khi con của nó bị bắt. Tìm cho ra... con của nó."

Lệnh của Lão Cáo được ban ra. Cả một cỗ máy khổng lồ, tàn bạo và hiệu quả bắt đầu chuyển động. Tiền được vung ra như nước. Những mối quan hệ trong bóng tối được kích hoạt. Chỉ trong vòng 24 giờ, một bản hồ sơ chi tiết về Hoàng Vũ Lâm đã được đặt lên bàn của Lão Cáo. Từ chuyện anh là một thợ sửa xe, chuyện mẹ anh mất trong một vụ hỏa hoạn "tai nạn", cho đến thông tin quý giá nhất: anh có một cô em gái nhỏ, đang được giấu ở một nơi nào đó.

Trong khi đó, tại căn nhà kho, Lâm và mọi người cũng hiểu rằng họ đang ở trong tâm bão.

"Chúng ta phải di chuyển ngay!" Lão Bảy nói, vẻ mặt đanh lại, sự bình tĩnh thường ngày đã biến mất. "Lão Cáo không phải là Gia 'Điên'. Lão sẽ không đối đầu trực diện. Lão sẽ dùng mọi thủ đoạn để tìm ra chúng ta. Đặc biệt là..." Lão nhìn Lâm, ánh mắt đầy lo lắng, "...em gái của mày."

Tim Lâm thắt lại. Anh có thể liều mạng, có thể đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng em gái anh là giới hạn, là điểm yếu duy nhất của anh.

"Cháu đã giấu con bé ở nhà một người bà con xa dưới quê. Nơi đó rất hẻo lánh..." Lâm nói, nhưng giọng anh không còn sự tự tin.

"Không có nơi nào là an toàn tuyệt đối khi Lão Cáo đã ra tay," Lão Bảy ngắt lời. "Mày phải đưa nó đi xa hơn nữa. Một nơi mà không ai có thể ngờ tới."

Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm rung lên. Là một số lạ. Anh do dự một chút rồi bắt máy.

"Alo?"

Đầu dây bên kia là một giọng nữ quen thuộc, trong trẻo nhưng giờ đây lại có chút gấp gáp.

"Là tôi, Linh 'Miêu' đây."

Lâm ngạc nhiên. "Sao cô có số của tôi?"

"Anh đừng quan tâm chuyện đó," Linh nói nhanh. "Tôi gọi để báo cho anh một tin. Lão Cáo đã treo thưởng một số tiền rất lớn cho cái đầu của anh. Nhưng quan trọng hơn, lão đang cho người lùng sục thông tin về người thân của anh. Người của lão đang trên đường xuống..." Linh đọc ra một địa chỉ ở một tỉnh miền Tây.

Đó chính là nơi Lâm đang giấu em gái mình.

Cả người Lâm lạnh toát. Anh không ngờ Lão Cáo lại hành động nhanh và đáng sợ đến thế.

"Tại sao cô lại giúp tôi?" Lâm hỏi, giọng đầy nghi hoặc.

Đầu dây bên kia im lặng một vài giây. "Coi như... tôi không thích cách làm việc của Lão Cáo. Hoặc có thể, tôi đang đặt cược vào anh. Nhanh lên, anh không còn nhiều thời gian đâu."

Linh cúp máy.

Lâm đứng bật dậy, ánh mắt hằn lên sự hoảng loạn chưa từng có. Anh vơ lấy chìa khóa xe máy. "Cháu phải đi ngay!"

"Khoan đã!" Lão Bảy giữ anh lại. "Mày đi một mình bây giờ chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ! Người của nó chắc chắn đã giăng bẫy ở đó rồi!"

"Nhưng em gái cháu..."

"Bình tĩnh!" Lão Bảy quát lên. "Dùng cái đầu của mày đi! Đây chính là lúc mày cần nó nhất!"

Lâm đứng khựng lại, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Lão Bảy nói đúng. Nóng giận lúc này chỉ làm hỏng chuyện. Anh đang đối đầu với một con cáo già, anh không thể hành động như một con hổ non bị chọc giận. Anh phải mưu mô hơn nó, phải đi trước nó một bước. Một kế hoạch mới, một canh bạc còn lớn hơn cả vụ đốt kho, bắt đầu hình thành trong đầu anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!