Sự hoảng loạn ban đầu nhanh chóng được thay thế bằng một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Lâm biết rằng, trong cuộc đối đầu với một con cáo già như Lão Cáo, kẻ nào mất bình tĩnh trước, kẻ đó sẽ thua. Anh không thể lao đầu về quê. Đó chính xác là cái bẫy mà Lão Cáo đang giăng ra chờ anh.
"Chúng ta sẽ không về đó," Lâm nói, giọng quả quyết, khiến Lão Bảy và Hùng "Sẹo" đều ngạc nhiên.
"Đại ca?" Hùng hỏi lại. "Nhưng còn em gái của anh?"
"Chính vì em gái tao, nên tao mới không thể về," Lâm giải thích, đầu óc anh lúc này hoạt động với tốc độ chưa từng có. "Chúng nó muốn tao xuất hiện. Chúng nó muốn tao lộ diện để tóm gọn. Nếu tao về, tao sẽ rơi vào bẫy, và em gái tao cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải làm ngược lại."
Anh quay sang Lão Bảy. "Bác! Bác có cách nào liên lạc với những người bạn cũ, những người thực sự đáng tin cậy ở dưới đó không? Không cần họ phải đánh đấm, chỉ cần họ giúp cháu đưa con bé đến một nơi khác, một nơi tạm thời, thật kín đáo."
Lão Bảy suy nghĩ một lát rồi gật đầu. "Được. Để tao lo việc này. Tao có một thằng em kết nghĩa, giờ đã quy y cửa Phật, đang trụ trì ở một ngôi chùa nhỏ trên núi Cấm. Nơi đó khuất nẻo, người của Lão Cáo sẽ không ngờ tới."
"Tốt lắm," Lâm nói, anh cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. "Bây giờ, đến phần của chúng ta."
Anh trải tấm bản đồ Sài Gòn ra sàn nhà. "Lão Cáo muốn tao xuất hiện, tao sẽ xuất hiện. Nhưng không phải ở nơi lão muốn, mà là ở nơi tao muốn. Hắn giăng bẫy để bắt hổ, còn tao sẽ giăng một cái bẫy khác để câu cá."
Anh khoanh tròn một địa điểm trên bản đồ. Đó là một quán bar lớn ở trung tâm quận 1, một trong những cơ sở làm ăn công khai và nổi tiếng nhất của Thanh Long, do một tay chân thân tín khác của Lão Cáo tên là Hải "Sành" quản lý.
"Đây là mồi nhử," Lâm chỉ vào quán bar. "Hùng, mày và Tám 'Lùn' chọn ra năm anh em lanh lẹ nhất. Đêm nay, chúng ta sẽ đến 'viếng thăm' nơi này. Nhưng không phải để đập phá."
Kế hoạch của Lâm vô cùng táo bạo. Anh sẽ không tấn công, không gây sự. Anh và đàn em sẽ ăn mặc như những khách hàng sang trọng, vào quán bar, gọi những chai rượu đắt tiền nhất, và ngồi ở vị trí trung tâm nhất. Anh sẽ công khai sự hiện diện của mình, thách thức Lão Cáo ngay tại sào huyệt của hắn.
"Nó sẽ khiến Lão Cáo phải suy nghĩ," Lâm giải thích. "Tại sao tao không về quê cứu em gái, mà lại ung dung ngồi uống rượu ở đây? Hắn sẽ nghi ngờ thông tin của hắn là giả. Hắn sẽ phải điều một phần lực lượng đang bao vây ở dưới quê về lại Sài Gòn để đối phó với tao. Điều đó sẽ tạo ra kẽ hở để người của bác Bảy hành động."
"Nhưng như vậy quá nguy hiểm!" Tám "Lùn" lo lắng. "Chúng ta vào đó chẳng khác nào nộp mạng. Người của Hải 'Sành' sẽ xé xác chúng ta ra mất."
"Chúng sẽ không dám," Lâm cười lạnh. "Nếu chúng dám đụng đến một sợi tóc của tao trong quán bar của chúng, thì ngày mai, cả cái đất Sài Gòn này sẽ biết Thanh Long chơi bẩn, giải quyết ân oán ngay trong địa bàn làm ăn của mình. Uy tín của chúng sẽ sụp đổ. Lão Cáo là một con cáo già, lão sẽ không làm việc ngu ngốc đó. Ít nhất là không công khai."
Đó là một canh bạc tâm lý cực lớn. Lâm đang cược vào sự đa nghi và tính toán của Lão Cáo.
Đêm đó, bảy chiếc xe tay ga đắt tiền dừng lại trước quán bar của Hải "Sành". Lâm bước xuống xe, khoác trên mình một bộ vest hàng hiệu mà anh mua bằng tiền có được từ Linh "Miêu". Trông anh không còn giống một gã giang hồ bụi bặm, mà như một thiếu gia ăn chơi thứ thiệt. Sáu người đàn em đi theo cũng ăn vận bảnh bao, mặt không lộ một chút cảm xúc.
Sự xuất hiện của họ ngay lập tức thu hút sự chú ý. Hải "Sành", một gã đàn ông trung niên, vẻ ngoài lịch lãm nhưng ánh mắt gian xảo, đang ngồi ở quầy bar, lập tức nhận ra kẻ thù không đội trời chung của mình. Hắn sững người, ly rượu trên tay suýt rơi xuống đất.
Hắn vội vã ra hiệu cho đám bảo vệ, nhưng rồi lại phất tay bảo chúng đứng im. Hắn hiểu ý đồ của Lâm. Thằng nhóc này đang thách thức hắn, đang chơi một ván cờ cân não ngay trước mặt hắn.
Lâm ung dung đi tới một bộ bàn VIP ở vị trí đẹp nhất, nơi có thể quan sát toàn bộ quán bar. Anh búng tay gọi phục vụ. "Cho chúng tôi bảy chai rượu ngon nhất ở đây."
Cả quán bar như ngừng lại. Tiếng nhạc dường như nhỏ đi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về chiếc bàn của Lâm. Họ cảm nhận được một sự căng thẳng đến nghẹt thở đang bao trùm.
Hải "Sành" vội vã đi vào văn phòng, gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp cho Lão Cáo.
"Lão gia! Thằng Lâm 'Hổ'... nó đang ở đây! Ở ngay trong quán của con!"
Đầu dây bên kia, Lão Cáo im lặng một lúc lâu. Lão cũng bất ngờ như Hải "Sành". Mọi tính toán của lão dường như đã bị đảo lộn. Tại sao nó lại ở đó? Chẳng lẽ tin tức về em gái nó là giả? Hay đây là một cái bẫy khác? Sự đa nghi trỗi dậy.
"Bình tĩnh," Lão Cáo ra lệnh. "Cứ để nó ngồi đó. Cho người theo dõi nhất cử nhất động. Tuyệt đối không được ra tay. Tao sẽ cho người về ngay."
Lão Cáo cúp máy, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm. Lão đã nhận ra mình đang bị dắt mũi. Con hổ non này không hề hoảng sợ như lão nghĩ. Nó đang đáp trả bằng một nước cờ mà lão không thể ngờ tới.
Tại quán bar, Lâm ngồi đó, chậm rãi thưởng thức ly rượu, ánh mắt nhìn thẳng về phía văn phòng của Hải "Sành" như thể anh biết mọi chuyện đang diễn ra. Anh đã thành công. Anh đã kéo được sự chú ý của con cáo già về phía mình.
Cùng lúc đó, ở một bến phà hẻo lánh miền Tây, một nhà sư già dắt tay một cô bé gầy gò, sợ sệt bước xuống thuyền. Họ hòa vào dòng người hành hương lên núi, lặng lẽ biến mất sau những rặng cây xanh um.
Lưỡi câu đã được giăng ra. Con cá lớn đã cắn câu. Nhưng Lâm biết, đây mới chỉ là màn dạo đầu. Khi Lão Cáo nhận ra mình bị lừa, cơn thịnh nộ của lão sẽ còn khủng khiếp hơn gấp bội.