Trong những ngày tiếp theo, Lâm "Hổ" tạm thời biến mất khỏi giang hồ. Anh không tham gia vào bất cứ cuộc ẩu đả hay thanh trừng nào. Thay vào đó, anh quay trở lại với con người cũ của mình, Hoàng Vũ Lâm, nhưng với một mục tiêu hoàn toàn khác. Anh dành thời gian để nghiên cứu mục tiêu mới: Kiều Anh, con gái nuôi của Lão Cáo.
Thông tin Linh "Miêu" cung cấp vô cùng chi tiết. Lâm biết được lịch trình hàng ngày của Kiều Anh: sáng đến quản lý boutique thời trang cao cấp ở Quận 1, chiều đi tập yoga, tối thỉnh thoảng tham dự các sự kiện từ thiện hoặc dùng bữa ở những nhà hàng sang trọng. Cô sống một cuộc sống xa hoa, được bao bọc và dường như không tì vết. Trên thương trường, cô là một nữ doanh nhân trẻ tài giỏi, quyết đoán.
Nhưng Lâm không chỉ dựa vào thông tin. Anh tự mình quan sát từ xa. Anh ngồi ở một quán cà phê đối diện boutique của Kiều Anh, không phải với tư cách một kẻ rình rập, mà như một người khách qua đường. Anh thấy được đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ, tự tin đó, có những khoảnh khắc Kiều Anh ngồi một mình trong văn phòng, ánh mắt cô nhìn xa xăm, ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Linh đã nói đúng. Cô gái này có một tâm sự, một vết thương lòng mà không ai biết.
Lâm biết anh không thể đường đột xuất hiện. Anh cần một cái cớ, một cuộc gặp gỡ "tình cờ" thật tự nhiên. Và anh đã tìm ra chìa khóa. Kiều Anh có một niềm đam mê đặc biệt với xe hơi cổ. Cô sở hữu một chiếc Mercedes-Benz 280 SL đời 1968 màu trắng sữa, một báu vật thực sự. Cô thường tự mình lái nó đi dạo vào những chiều cuối tuần trên những con đường vắng vẻ ở khu vực Thủ Đức.
Đây chính là cơ hội của Lâm. Cơ hội để anh trở lại làm một người thợ máy.
Chiều Chủ Nhật, trời trong xanh. Kiều Anh thong dong lái chiếc xe mui trần cổ điển của mình trên con đường rợp bóng cây xanh. Cô yêu những giây phút này, khi có thể tạm thời thoát khỏi những áp lực vô hình của cuộc sống, được là chính mình. Khi xe chạy đến một đoạn đường vắng, cô thấy phía trước có một chiếc xe ba gác cũ đang ì ạch chở đồ đạc, làm rơi vãi vài thứ lặt vặt ra đường. Cô giảm tốc độ, từ từ lách qua.
Ngay khi vừa qua khỏi chướng ngại vật, chiếc Mercedes của cô bỗng khựng lại, động cơ ho vài tiếng rồi tắt hẳn. Kiều Anh nhíu mày, thử đề lại vài lần nhưng vô ích. Cô thở dài, có chút bực bội. Giữa đoạn đường vắng này, gọi cứu hộ cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.
Đúng lúc cô vừa rút điện thoại ra, một chiếc xe máy Dream cũ kỹ chạy tới rồi dừng lại bên cạnh. Người lái xe là một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi đơn giản và quần jean, trông sạch sẽ và có phần lãng tử. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, nam tính, ánh mắt hiền lành nhưng có chiều sâu.
"Xe của chị bị sao vậy ạ?" chàng trai hỏi, giọng nói ấm áp và lịch sự.
Đó chính là Lâm.
Kiều Anh có chút cảnh giác. "Chắc là bị hỏng vặt thôi. Cảm ơn anh, tôi đang gọi cứu hộ."
Lâm mỉm cười, một nụ cười chân thành. Anh không nhìn cô, mà nhìn chiếc xe với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Mercedes 280 SL Pagoda. Một chiếc xe tuyệt đẹp. Dòng này hay bị trục trặc ở bộ chế hòa khí, đặc biệt là khi giảm ga đột ngột."
Sự am hiểu của Lâm khiến Kiều Anh ngạc nhiên. Cô hạ điện thoại xuống. "Anh... cũng biết về xe này sao?"
"Dạ, em là thợ sửa xe," Lâm đáp. "Nếu chị không phiền, để em xem qua thử, có thể chỉ là một lỗi nhỏ thôi."
Thái độ lịch sự, chuyên nghiệp và niềm đam mê không giấu giếm của Lâm đã làm tan biến sự phòng bị của Kiều Anh. Cô gật đầu đồng ý. Lâm dựng xe máy, mở nắp capo lên. Anh không mất nhiều thời gian, chỉ chỉnh sửa vài thứ ở bộ phận mà chính anh đã cho người lén tác động từ trước.
"Chị thử đề lại đi ạ."
Kiều Anh làm theo. Tiếng động cơ ngay lập tức nổ giòn tan, êm ái trở lại. Cô thực sự kinh ngạc và vui mừng.
"Ôi, cảm ơn anh nhiều lắm! Anh giỏi thật!" Cô rút ví ra, định đưa tiền cho anh. "Tôi phải trả cho anh bao nhiêu đây?"
Lâm xua tay, mỉm cười. "Không cần đâu chị. Được tận tay 'chăm sóc' một 'quý cô' xinh đẹp như thế này là niềm vui của em rồi." Anh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào thân xe.
Câu nói đùa nửa thật nửa giả của Lâm khiến Kiều Anh bất giác bật cười. Người đàn ông này thú vị và khác biệt so với tất cả những kẻ vây quanh cô. Anh ta không nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn hay nịnh bợ, mà bằng sự tôn trọng và một niềm đam mê chung.
"Vậy thì, ít nhất cũng cho tôi biết tên anh và mời anh một ly cà phê chứ?" Kiều Anh hỏi.
"Em tên Lâm," anh đáp gọn. "Còn cà phê thì hẹn chị dịp khác ạ, em đang có chút việc bận."
Anh đưa cho cô một tấm danh thiếp đơn giản, trên đó chỉ có tên "Garage Tự Lực" và một số điện thoại. "Xe cổ hay hỏng vặt lắm ạ. Nếu có vấn đề gì, chị cứ gọi cho em. Không phải ai cũng hiểu được 'bệnh' của mấy 'cô nàng' đỏng đảnh này đâu."
Nói rồi, Lâm lên xe, gật đầu chào cô rồi phóng đi, để lại Kiều Anh đứng đó với tấm danh thiếp và một sự tò mò, thích thú ngày càng lớn về người thợ máy bí ẩn tên Lâm.
Trở về căn cứ, Lão Bảy và Hùng "Sẹo" đã đứng chờ, vẻ mặt đầy sốt ruột.
"Sao rồi?" Lão Bảy hỏi.
Lâm chỉ im lặng, đặt tấm danh thiếp của garage lên bàn. Anh đã thành công trong việc tiếp cận. Lưỡi câu đã được thả xuống một cách hoàn hảo.
"Mày đang đi trên dây đấy, nhóc ạ," Lão Bảy nhìn anh, lắc đầu nói. "Con bé đó không đơn giản đâu. Nó là con gái nuôi của Lão Cáo."
"Cháu biết," Lâm đáp, ánh mắt kiên định. "Nhưng để hạ được con cáo già, đôi khi phải thuần hóa được con cáo con trước."
Anh đã gieo xong hạt giống. Bây giờ, anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho hạt giống đó nảy mầm trong lòng của mục tiêu.