SÓNG GIÓ VÀ CẠM BẪY

Chương 15: Vết Nứt Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đúng như Lâm dự đoán, chỉ hai ngày sau, anh nhận được cuộc gọi từ Kiều Anh.

"Anh Lâm phải không? Xe của tôi... nó lại giở chứng rồi," giọng cô ở đầu dây bên kia có chút ngượng ngùng nhưng cũng không giấu được vẻ thích thú.

Lâm mỉm cười. Anh biết chiếc xe không thể hỏng được. Đây chỉ là cái cớ mà Kiều Anh tạo ra. "Vậy à? 'Cô nàng' đó đúng là khó chiều thật. Chị đang ở đâu, em qua xem thử."

Lần này, "cuộc gặp gỡ" diễn ra tại một quán cà phê sân vườn yên tĩnh. Lâm đến, vẫn trong bộ dạng một người thợ máy giản dị. Anh chỉ cần vài phút để "sửa" xong chiếc xe. Và lần này, Kiều Anh đã thành công trong việc mời anh một ly cà phê "cảm ơn".

Họ ngồi đối diện nhau, không còn sự xa cách của lần gặp đầu tiên. Kiều Anh chủ động gợi chuyện. Cô hỏi về công việc, về đam mê xe cộ của Lâm. Lâm kể cho cô nghe những câu chuyện về các dòng xe, về những pan bệnh oái oăm, về niềm vui khi hồi sinh được một cỗ máy cũ kỹ. Anh nói chuyện một cách say sưa, chân thành, không một chút giả tạo. Anh không hề đả động gì đến thế giới giàu sang của cô, cũng không tò mò về gia thế của cô.

Chính sự bình dị và chân thành đó của Lâm đã chạm đến một góc khuất trong lòng Kiều Anh. Quanh cô luôn là những kẻ đeo mặt nạ, những lời nói đầy toan tính. Lần đầu tiên, cô được nói chuyện với một người đàn ông mà không cần phải phòng bị, một người chỉ đơn giản nhìn cô như một người phụ nữ bình thường có chung sở thích.

"Anh có vẻ rất yêu nghề của mình," Kiều Anh nói, ánh mắt nhìn Lâm có thêm sự ngưỡng mộ.

"Đó là thứ duy nhất em có," Lâm đáp, giọng anh chợt có chút trầm xuống. "Nó giúp em quên đi nhiều thứ."

Câu nói bâng quơ của Lâm khơi lên sự tò mò của Kiều Anh. "Quên đi nhiều thứ? Ví dụ như...?"

Lâm nhìn cô, ánh mắt anh thoáng một nỗi buồn sâu sắc, một nỗi buồn mà anh không cần phải diễn. Đó là nỗi đau mất mẹ, nỗi căm hận Lão Cáo. "Ví dụ như... những chuyện không vui trong quá khứ."

Sự đồng điệu chợt loé lên. Kiều Anh cũng có những chuyện không vui, những vết sẹo trong lòng mà cô luôn phải che giấu sau vẻ ngoài mạnh mẽ. Cô bất giác cảm thấy gần gũi hơn với người đàn ông này.

Những cuộc gặp gỡ "tình cờ" như vậy diễn ra ngày một nhiều hơn. Khi thì xe hỏng, khi thì Kiều Anh chủ động tìm đến garage của Lâm (một garage nhỏ do Lão Bảy sắp xếp) để nhờ "tư vấn" về việc chăm sóc xe. Dần dần, họ không chỉ nói chuyện về xe cộ. Họ nói về cuộc sống, về những ước mơ, về những nỗi cô đơn mà cả hai đều đang mang trong mình.

Lâm luôn giữ một khoảng cách vừa phải. Anh chân thành, ấm áp nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn. Anh như một cơn gió mát lành, nhẹ nhàng thổi vào cuộc sống ngột ngạt của Kiều Anh, khiến cô ngày càng cảm thấy quyến luyến và tin tưởng.

Một buổi tối, sau khi tham dự một sự kiện xã giao mệt mỏi, Kiều Anh không về nhà. Cô lái xe đến thẳng garage của Lâm. Lúc đó đã khá muộn, Lâm đang chuẩn bị đóng cửa. Thấy cô trong bộ váy dạ hội lộng lẫy, khuôn mặt trang điểm kỹ càng nhưng ánh mắt lại mệt mỏi, rã rời, Lâm không hỏi gì, chỉ lẳng lặng pha cho cô một ly trà gừng nóng.

"Cảm ơn anh," Kiều Anh nói khẽ, cô nhận lấy ly trà, hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay.

Họ ngồi im lặng một lúc lâu. Bên ngoài, Sài Gòn vẫn ồn ào náo nhiệt. Nhưng trong garage nhỏ bé này, thời gian như ngưng lại.

"Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ tôi," Kiều Anh đột nhiên lên tiếng, giọng cô lạc đi. "Họ mất trong một tai nạn giao thông... khi tôi còn rất nhỏ."

Lâm nhìn cô, ánh mắt đầy cảm thông. Anh biết, đây không phải là một tai nạn. Thông tin từ Linh "Miêu" cho biết, Lão Cáo chính là kẻ đứng sau vụ "tai nạn" đó để chiếm đoạt sản nghiệp của gia đình cô, rồi nhận cô làm con nuôi để che mắt thiên hạ. Lão đã nuôi dưỡng kẻ thù của chính mình ngay trong nhà.

"Sau đó, ba nuôi đã nhận tôi về," Kiều Anh nói tiếp, cô cười một nụ cười cay đắng. "Ông ấy cho tôi mọi thứ. Tiền bạc, địa vị... Nhưng có những thứ, ông ấy không bao giờ cho được."

Cô ngước lên nhìn Lâm, đôi mắt ngấn lệ. "Tôi ghen tị với anh, Lâm ạ. Anh có thể không có nhiều tiền, nhưng anh được sống là chính mình, được làm công việc mình yêu thích. Còn tôi, đôi khi tôi cảm thấy mình chỉ như một con búp bê xinh đẹp trong một chiếc lồng son."

Lâm không nói gì. Anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, một cái vỗ về an ủi đầy chân thành. Anh biết, vết nứt trong lòng cô gái này đã bắt đầu mở ra. Hạt giống anh gieo đã nảy mầm.

Anh biết mình đang làm một việc tàn nhẫn. Anh đang lợi dụng tình cảm và sự tin tưởng của một cô gái để trả thù. Nhưng khi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến em gái, nghĩ đến những anh em đang đặt cược mạng sống vì mình, sự day dứt trong lòng anh lại bị nỗi căm hận lấn át.

"Nếu có một ngày," Lâm nói, giọng trầm ấm, "chị muốn thoát khỏi chiếc lồng son đó, hãy nói với em. Em không có gì nhiều, nhưng em có thể cho chị mượn một bờ vai."

Câu nói của Lâm như một lưỡi câu cuối cùng, móc sâu vào trái tim đang yếu đuối của Kiều Anh. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy xúc động và tin tưởng tuyệt đối. Cô không hề biết rằng, người đàn ông đang an ủi mình, lại chính là kẻ thù không đội trời chung với người cha nuôi mà cô vừa yêu thương, vừa oán hận. Cuộc chiến đã bước sang một giai đoạn mới, một giai đoạn mà tình cảm và thù hận đan xen vào nhau, nguy hiểm và khó lường hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!