SÓNG GIÓ VÀ CẠM BẪY

Chương 17: Nước Cờ Của Quân Tốt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả thế giới của Kiều Anh sụp đổ trong một đêm. Người đàn ông cho cô những cảm xúc chân thật đầu tiên lại là kẻ thù không đội trời chung của gia đình. Người cha nuôi mà cô vừa kính trọng vừa sợ hãi lại đang biến cô thành một con dao, một kẻ giết người. Cô ngồi trong căn phòng sang trọng của mình, nhưng cảm thấy ngột ngạt như đang ở trong một nhà tù không có song sắt.

Cô đã bị lừa dối. Lâm đã lừa dối cô. Nhưng khi nghĩ lại những khoảnh khắc họ ở bên nhau, tiếng cười của anh, ánh mắt say mê khi nói về những chiếc xe cổ, cái vỗ vai an ủi đầy ấm áp... trái tim cô nhói lên một cách vô lý. Liệu tất cả có hoàn toàn là giả dối? Hay trong màn kịch đó, vẫn có một chút gì đó là sự thật?

Rồi cô nghĩ đến Lão Cáo. Người cha đã nuôi cô khôn lớn, nhưng cũng là người đã giam cầm cô trong chiếc lồng son này. Giờ đây, ông ta đang đẩy cô đến bước đường cùng, buộc cô phải nhúng tay vào máu. Cô chợt nhận ra một sự thật cay đắng: trong mắt cả Lâm và Lão Cáo, cô đều chỉ là một công cụ. Một người dùng cô để trả thù, một người dùng cô để triệt hạ kẻ thù.

Không. Cô không chấp nhận điều đó.

Một tia quyết liệt lóe lên trong đôi mắt vốn đang ngập tràn tuyệt vọng của Kiều Anh. Nếu đã là một quân cờ, cô sẽ không để mặc cho người khác điều khiển. Cô sẽ tự quyết định nước đi của chính mình, dù nước đi đó có thể khiến cả bàn cờ phải lật nhào.

Ngày hôm sau, với đôi mắt sưng húp nhưng khuôn mặt đã trang điểm kỹ càng để che đi vẻ tiều tụy, Kiều Anh run rẩy bấm số gọi cho Lâm. Cô phải diễn thật tròn vai.

"Anh Lâm... là em, Kiều Anh đây," giọng cô nghẹn ngào, run rẩy như sắp khóc.

Lâm ở đầu dây bên kia lập tức nhận ra sự khác thường. "Kiều Anh? Có chuyện gì vậy?"

"Em... em đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh nói," cô nức nở. "Về chiếc lồng son... về việc sống là chính mình. Em mệt mỏi lắm rồi, Lâm à. Em muốn... em muốn chúng ta có một không gian riêng, chỉ hai chúng ta thôi. Cuối tuần này, chúng ta đến khu biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình em ở Vũng Tàu được không anh? Ở đó sẽ không có ai làm phiền chúng ta cả."

Lời đề nghị quá đột ngột, giọng nói lại đầy kích động. Trực giác của một kẻ đã vào sinh ra tử mách bảo Lâm rằng có điều gì đó không ổn. Đây rất có thể là một cái bẫy. Nhưng anh cũng biết, sự kích động của Kiều Anh có thể là thật. Có thể những lời nói của anh đã thực sự tác động đến cô, khiến cô có một quyết định bộc phát. Dù là gì đi nữa, anh không thể bỏ qua cơ hội này.

"Được chứ," Lâm đáp, giọng vẫn ấm áp. "Anh sẽ đến với em."

Cúp máy, nụ cười trên môi Lâm tắt hẳn. Anh lập tức gọi cho Lão Bảy. "Cô ấy đã cắn câu. Nhưng có lẽ, con cá này cũng muốn kéo cả người câu xuống nước."

Trong khi đó, sau cuộc gọi, Kiều Anh làm một việc mà chính cô cũng không ngờ tới. Cô sử dụng những mối quan hệ và số tiền riêng của mình để tìm cách liên lạc với một cái tên mà cô chỉ từng nghe đồn trong giới làm ăn cao cấp: Linh "Miêu".

Cuộc gặp diễn ra tại một khách sạn kín đáo. Hai người phụ nữ, một là "công chúa" của đế chế Thanh Long, một là "nữ hoàng" của thế giới thông tin, lần đầu tiên đối mặt.

"Cô tìm tôi có việc gì?" Linh hỏi, không một chút khách sáo.

Kiều Anh không vòng vo. Cô đặt lên bàn một chiếc máy ghi âm nhỏ. "Trong này là toàn bộ kế hoạch của cha nuôi tôi. Ông ấy muốn tôi dụ Lâm "Hổ" đến Vũng Tàu để phục kích. Ông ấy muốn tôi là người ra tay."

Linh nhướn mày, sự hứng thú hiện rõ trong mắt.

"Nhưng tôi sẽ không làm thế," Kiều Anh nói tiếp, giọng đầy quả quyết. "Lâm lừa dối tôi. Cha tôi biến tôi thành kẻ giết người. Tôi không muốn làm con rối cho bất kỳ ai. Tôi muốn tự do. Và tôi biết, cô cũng có mối thù với Thanh Long."

Cô nhìn thẳng vào mắt Linh. "Tôi sẽ vẫn dụ Lâm đến Vũng Tàu. Nhưng tôi muốn cô giúp tôi. Giúp tôi biến cái bẫy của cha tôi thành một cái bẫy khác. Một cái bẫy dành cho chính những kẻ đi săn. Tôi sẽ cung cấp cho cô vị trí, số lượng, và vũ khí của tất cả những kẻ phục kích."

Linh "Miêu" sững sờ. Cô đã tính toán hàng trăm kịch bản, nhưng chưa bao giờ ngờ tới một kịch bản điên rồ như thế này. "Công chúa" đang muốn bắt tay với kẻ thù để lật đổ chính cha mình. Sự phản bội này quá lớn, quá kịch tính. Và lợi ích thu được nếu thành công cũng quá khổng lồ.

"Tại sao tôi phải tin cô?" Linh hỏi.

"Vì cô không có gì để mất, và tôi thì đã mất tất cả rồi," Kiều Anh cười cay đắng. "Tôi chỉ còn lại chính mình để đặt cược thôi."

Linh "Miêu" bật cười, một nụ cười thán phục và đầy phấn khích. "Được. Tôi nhận ván cược này."

Ngay sau cuộc gặp, Lâm nhận được một cuộc gọi từ Linh.

"Anh Lâm, chuyến đi Vũng Tàu của anh và tiểu thư Kiều Anh vẫn diễn ra như kế hoạch," giọng Linh đầy vẻ bí ẩn.

"Đó là một cái bẫy," Lâm đáp.

"Đúng vậy," Linh xác nhận. "Nhưng con mồi đã thuyết phục được một người thợ săn khác. Lần này, chúng ta sẽ không đi trốn. Chúng ta sẽ đi săn. Con mồi của chúng ta, là toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất mà Lão Cáo cử đến để lấy mạng anh. Kiều Anh đã chọn phe. Cô ấy chọn phe của chính mình."

Lâm chết lặng. Người con gái anh định lợi dụng, giờ đây lại trở thành đồng minh quan trọng nhất trong trận chiến sinh tử sắp tới. Cái bẫy ở Vũng Tàu không còn là một mối nguy hiểm nữa. Nó đã trở thành một cơ hội ngàn vàng để anh chặt đứt toàn bộ nanh vuốt của con cáo già. Chuyến đi này, sẽ là một chuyến đi định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!