Căn biệt thự trắng nằm trên một ngọn đồi ở Vũng Tàu, lưng tựa vào núi, mặt hướng ra biển. Khung cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng không khí lại đặc quánh mùi thuốc súng và sự phản bội. Đây là nơi Lão Cáo đã chọn để kết liễu Lâm "Hổ". Và cũng là nơi Lâm, Kiều Anh và Linh "Miêu" chọn để lật đổ cả một đế chế.
Lâm lái chiếc xe của Kiều Anh vào khuôn viên biệt thự, vẻ mặt anh bình thản như một người đang đi nghỉ dưỡng thật sự. Nhưng bên trong, mọi giác quan của anh đều đang căng như dây đàn. Anh biết, trong từng lùm cây, sau mỗi bức tường, đều có những họng súng đang chĩa về phía mình. Kiều Anh ngồi bên cạnh, tay cô nắm chặt, lạnh toát. Cô đang diễn vai diễn lớn nhất cuộc đời mình.
Họ bước vào trong. Căn biệt thự sang trọng nhưng lạnh lẽo, không một bóng người.
"Mọi người đâu hết rồi?" Lâm hỏi, giả vờ ngạc nhiên.
"Em đã cho họ nghỉ hết rồi," Kiều Anh đáp, giọng run run. "Em chỉ muốn... ở một mình với anh."
Đó là mật hiệu.
Ngay khi Kiều Anh vừa dứt lời, từ khắp các ngóc ngách, hơn hai mươi gã đàn ông mặt mày sát khí ùa ra, tay lăm lăm vũ khí. Dẫn đầu chúng là một kẻ mà Lâm chưa từng gặp mặt, nhưng đã nghe danh: Thắng "Mặt Sắt", kẻ được mệnh danh là đao phủ trung thành và tàn độc nhất của Lão Cáo.
"Lâm 'Hổ', mày to gan thật đấy," Thắng "Mặt Sắt" cười khẩy, khuôn mặt hắn không một chút cảm xúc. "Dám động đến cả công chúa của Lão gia. Hôm nay là ngày giỗ của mày."
Lâm nhìn quanh, rồi anh nhìn Kiều Anh, ánh mắt không một chút trách móc, chỉ có một sự bình thản lạ lùng. "Vậy ra, tất cả chỉ là một vở kịch."
"Đúng vậy!" Kiều Anh hét lên, cô cố diễn cho tròn vai, nước mắt lưng tròng. "Anh đã lừa dối tôi! Hôm nay, tôi sẽ tự tay kết liễu anh để trả thù cho gia đình!" Cô rút một con dao găm nhỏ từ trong túi xách ra, chĩa về phía Lâm.
Thắng "Mặt Sắt" và đồng bọn cười khoái trá. Chúng muốn thưởng thức màn kịch một kẻ si tình bị người yêu phản bội.
Nhưng chúng không ngờ, đó cũng là tín hiệu cuối cùng.
ĐOÀNG!
Một tiếng súng tỉa vang lên từ ngọn đồi phía sau biệt thự. Tên đàn em đứng gần cửa sổ nhất ngã gục xuống, một lỗ thủng trên trán.
Tất cả sững sờ.
Ngay sau đó, từ bên ngoài, Hùng "Sẹo", Tám "Lùn" và gần ba chục anh em của Lâm, những người đã được Linh "Miêu" dùng thuyền đưa vào từ bờ biển phía sau, đồng loạt phá cửa kính, lao vào từ mọi hướng. Họ không tấn công hỗn loạn, mà di chuyển theo từng nhóm nhỏ, phối hợp nhịp nhàng theo đúng sơ đồ vị trí mà Kiều Anh đã cung cấp.
"BỊ LỪA RỒI! GIẾT HẾT CHÚNG NÓ!" Thắng "Mặt Sắt" gầm lên, hắn nhận ra mình đã rơi vào bẫy.
Cuộc hỗn chiến nổ ra. Tiếng súng, tiếng la hét, tiếng kim loại va vào nhau vang vọng khắp căn biệt thự. Đám người của Thắng "Mặt Sắt" dù tinh nhuệ nhưng đã bị mất yếu tố bất ngờ, lại bị tấn công từ nhiều phía nên nhanh chóng rối loạn đội hình.
Giữa lúc hỗn loạn, Kiều Anh không tấn công Lâm. Cô quay người, con dao găm trên tay đâm thẳng vào tên đàn em đứng cạnh cô nhất, kẻ không hề phòng bị. Rồi cô chạy về phía Lâm. "Mau lên!"
Lâm không lãng phí một giây. Anh và Kiều Anh cùng nhau di chuyển, không phải để chạy trốn, mà là để tìm đến mục tiêu chính: Thắng "Mặt Sắt".
Hùng "Sẹo" tả xung hữu đột, ống tuýp sắt trong tay hắn vung lên, hạ xuống, đầy uy lực. Hắn đang trả thù cho những ngày tháng bị chèn ép, trả thù cho những anh em đã bị liên lụy.
Lão Bảy "Sói Biển", người tưởng như đã rửa tay gác kiếm, giờ đây cũng có mặt. Lão không trực tiếp chiến đấu, nhưng lão đứng ở một vị trí cao, liên tục ra hiệu, chỉ huy trận đánh như một vị tướng già dặn kinh nghiệm. Chính lão là người đã vạch ra chiến thuật tấn công.
Cuối cùng, Lâm cũng đối mặt với Thắng "Mặt Sắt".
"Thằng chó phản bội!" Thắng gầm lên, hắn vung mã tấu chém về phía Lâm.
Lâm không đối đầu trực diện. Anh dùng tốc độ và sự lanh lẹ của mình để né tránh, đồng thời tìm kiếm sơ hở của đối thủ. Cuộc chiến giữa họ diễn ra vô cùng ác liệt. Nhưng Thắng "Mặt Sắt" chỉ có sự tàn độc, còn Lâm có sự căm hận của một người đã mất tất cả và sự bình tĩnh của một kẻ không còn gì để mất.
Trong một khoảnh khắc Thắng sơ hở, Lâm đã ra đòn quyết định. Anh không giết hắn. Anh dùng chuôi dao đánh một cú cực mạnh vào sau gáy, khiến Thắng "Mặt Sắt" bất tỉnh nhân sự.
Khi thủ lĩnh ngã xuống, đám đàn em còn lại mất hết ý chí chiến đấu, nhanh chóng bị khống chế. Trận chiến kết thúc. Phe của Lâm đã thắng, một chiến thắng trọn vẹn. Toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất của Lão Cáo đã bị xóa sổ trong một đêm.
Trong căn phòng khách giờ đã tan hoang, Lâm đứng đối diện với Kiều Anh. Sự căng thẳng của trận chiến đã qua, chỉ còn lại sự ngượng ngùng và những cảm xúc phức tạp.
"Cảm ơn cô," Lâm nói, giọng chân thành.
"Anh không cần cảm ơn tôi," Kiều Anh lắc đầu, cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi làm vậy là vì chính tôi. Nhưng anh trả lời cho tôi biết một điều. Những tình cảm anh dành cho tôi... có một chút nào là thật không?"
Lâm im lặng một lúc lâu. Anh nhìn cô gái trước mặt, người đã cùng anh vào sinh ra tử. Anh không thể nói dối được nữa. "Có," anh khẽ đáp. "Nó thật hơn những gì tôi đã dự tính."
Một nụ cười buồn nhưng thanh thản nở trên môi Kiều Anh. Đối với cô, như vậy là đủ.
Vài ngày sau.
Cả Sài Gòn rúng động. Lão Cáo, con mãnh thú già, đã hoàn toàn sụp đổ. Mất hết tay chân thân tín, các phi vụ làm ăn phi pháp bị phanh phui, các mối quan hệ trong bóng tối quay lưng lại. Lão bị bắt ngay tại căn biệt thự của mình, kết thúc một đế chế tội lỗi.
Lâm không giết Lão Cáo. Anh để pháp luật làm việc đó. Món nợ máu đã được trả bằng công lý.
Anh giải tán băng nhóm. Hùng "Sẹo", Tám "Lùn" và những người anh em khác, mỗi người được một số vốn để làm lại cuộc đời. Họ không còn là giang hồ, họ trở về làm những người bình thường.
Lâm tìm đến ngôi chùa trên núi Cấm, nơi em gái anh đang được chăm sóc. Cô bé đã vui vẻ trở lại, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp sân chùa.
Anh cũng thấy Kiều Anh ở đó. Cô đã từ bỏ tất cả sản nghiệp của Thanh Long, đến đây để tìm sự bình yên và dạy học cho những đứa trẻ nghèo.
Họ nhìn nhau, không nói một lời. Không có lời hứa hẹn, không có tương lai nào được vẽ ra. Con đường họ đã đi qua quá nhiều máu và nước mắt. Nhưng trong ánh mắt của cả hai, có một sự thấu hiểu và một niềm hy vọng le lói.
Lâm "Hổ" của giang hồ đã chết. Hoàng Vũ Lâm, một người anh trai, một người đàn ông, đã được tái sinh từ đống tro tàn của thù hận. Cuộc chiến đã kết thúc. Một cuộc đời mới, có lẽ, đang bắt đầu.