Việc Lâm "Hổ" không đổ một giọt máu mà vẫn khiến một lão làng như Hải "Điếu Cày" phải ngậm bồ hòn làm ngọt đã gây ra một cơn địa chấn còn lớn hơn cả vụ cháy kho. Người ta nhận ra, thằng nhóc này không chỉ có sự liều lĩnh của một con hổ, mà còn có cả sự xảo quyệt của một con cáo non.
Nhưng người cảm thấy cái tát này đau nhất, không phải Hải "Điếu Cày".
Trong căn biệt thự trên đồi, Lão Cáo ngồi im trong phòng làm việc, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Lão đã nghe hết mọi chuyện. Từ vụ cháy kho thiệt hại hơn hai mươi tỷ, cho đến việc thằng nhóc Lâm "Hổ" đó vừa mới qua mặt một trong những lão đại cứng đầu nhất Chợ Lớn.
Phía sau lão, những tay chân thân tín nhất đứng cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Họ đã chờ ở đây hơn một tiếng đồng hồ, và Lão Cáo không nói một lời nào. Sự im lặng của lão còn đáng sợ hơn bất kỳ cơn thịnh nộ nào.
Cuối cùng, lão cũng lên tiếng, giọng bình thản đến lạ thường. "Nó giỏi."
Không ai dám đáp lời.
"Tao đã nghĩ nó chỉ là một con hổ non bị dồn vào đường cùng nên cắn càn," Lão Cáo nói tiếp, giọng đều đều. "Nhưng tao đã lầm. Nó không chỉ có nanh vuốt. Nó còn có cả một cái đầu đầy sỏi. Nó biết lúc nào nên gầm, lúc nào nên im. Nó biết cách lấy lòng người khác. Một kẻ như vậy, còn nguy hiểm hơn cả một đạo quân."
Lão đứng dậy, chậm rãi đi về phía bức tường kính, nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn.
"Chúng ta đã thua nó hai ván cờ. Một ván cờ lửa, và một ván cờ lòng người. Không thể có ván thứ ba."
Lão quay người lại, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng thuộc hạ. "Nó mạnh vì nó không có gì để mất. Nhưng không có ai trên đời này là không có điểm yếu. Kể cả một con hổ."
Lão ngồi xuống ghế, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn gỗ lim.
"Kích hoạt tất cả. Tai mắt, quan hệ, tiền bạc. Lật tung cái đất Sài Gòn này lên. Tao muốn biết mọi thứ về thằng Hoàng Vũ Lâm. Quá khứ của nó, bạn bè của nó, những thói quen nhỏ nhất của nó."
Lão ngừng lại, ánh mắt trở nên tàn độc.
"Và quan trọng nhất... tìm cho ra người thân của nó. Một con hổ dù hung dữ đến mấy, cũng sẽ phải quỳ gối khi con của nó bị bắt. Tìm cho ra... con của nó."
Một mệnh lệnh được ban ra. Cỗ máy khổng lồ và tàn bạo của Thanh Long bắt đầu chuyển động với một tốc độ khủng khiếp. Tiền được vung ra không tiếc tay. Những mối quan hệ trong bóng tối mà Lão Cáo đã mất hàng chục năm để gây dựng đều được kích hoạt. Từ đám du thủ du thực cho đến những kẻ mặc cổ cồn trắng, tất cả đều vào cuộc.
Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, hiệu quả của cỗ máy đó đã được thể hiện.
Một tập hồ sơ dày cộp được đặt lên bàn làm việc của Lão Cáo. Trong đó có tất cả. Sơ yếu lý lịch của Hoàng Vũ Lâm. Công việc cũ ở garage. Và cả tấm ảnh chụp căn nhà cấp bốn đã cháy rụi, nơi mẹ anh qua đời trong một vụ hỏa hoạn được kết luận là "chập điện".
Lão Cáo lật đến trang cuối cùng. Đó là một tấm ảnh được chụp lén từ xa. Trong ảnh là một cô bé gầy gò, đang chơi đùa trước một căn nhà nhỏ ở một vùng quê hẻo lánh. Em gái của Hoàng Vũ Lâm.
Lão Cáo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của cô bé trong ảnh. Một nụ cười lạnh lẽo, hiểm độc từ từ nở trên môi lão.
Lão đã tìm thấy vũ khí của mình. Một vũ khí hoàn hảo để kết liễu con hổ đang làm loạn kia.