SÓNG GIÓ VÀ CẠM BẪY

Chương 2: Sói Biển Gật Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con đường dẫn đến bến sông, nơi Lão Bảy "Sói Biển" ẩn mình, không phải là một con đường dễ đi. Nó ngoằn ngoèo như chính cuộc đời của những con người sống lay lắt nơi đây. Bùn lầy nhão nhoét dưới chân, quện với rác rưởi và mùi tanh tưởi của cá chết bốc lên từ con nước đen ngòm. Những căn nhà lụp xụp, chắp vá bằng tôn rỉ và ván mục, chen chúc nhau như những cái nấm độc mọc sau mưa, sẵn sàng đổ sập bất cứ lúc nào. Lũ trẻ con đen nhẻm, mình trần, chơi đùa với những thứ ve chai nhặt được, ánh mắt chúng trong veo nhưng cũng sớm hằn lên vẻ chai sạn trước tuổi.

Hoàng Vũ Lâm bước đi, trái tim nặng trĩu. Khung cảnh này, sự cùng khổ này, nó không khác là bao so với cái xóm lao động nơi anh lớn lên. Nhưng ở đây, không khí còn đặc quánh một thứ gì đó nguy hiểm hơn, một sự im lặng đầy đe dọa. Những ánh mắt từ trong các căn nhà lụp xụp đổ dồn về phía anh, một kẻ lạ mặt. Chúng dò xét, cảnh giác, và có cả sự thù địch. Lâm siết chặt hai bàn tay, cảm nhận được mồ hôi đang túa ra lạnh ngắt. Anh biết, đây là một thế giới khác, một thế giới có luật lệ riêng của nó, và anh đang là kẻ xâm nhập.

Sau một hồi hỏi thăm, cuối cùng Lâm cũng tìm được đến nơi ở của Lão Bảy. Đó là một căn nhà sàn ọp ẹp nằm chênh vênh mép nước, trông có vẻ xiêu vẹo nhất trong cả khu. Trước cửa, một người đàn ông trạc ngũ tuần, tóc đã điểm hoa râm, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, tay cầm cần câu tre thả hờ hững xuống dòng nước đục. Lưng ông hơi còng, khuôn mặt khắc khổ hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và sương gió. Ông mặc một chiếc áo ba lỗ đã sờn vai, để lộ ra những hình xăm mờ ảo, uốn lượn như những con rắn biển trên cánh tay và tấm ngực rắn chắc. Đôi mắt ông lim dim, tưởng như đang ngủ, nhưng Lâm có cảm giác ông đã biết sự có mặt của anh từ lâu.

"Chào bác," Lâm cất tiếng, giọng hơi khàn đi vì căng thẳng.

Người đàn ông không mở mắt, cũng không quay đầu lại. Giọng ông trầm đục, vang lên như tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền: "Tìm ai?"

"Dạ, cháu tìm bác Bảy... Bảy Sói Biển ạ. Cháu là con của ba cháu, Hoàng Minh."

Nghe đến cái tên Hoàng Minh, đôi mắt đang lim dim của người đàn ông khẽ động. Ông từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sắc như dao, sáng quắc trong buổi chiều tà. Nó không giống đôi mắt của một lão già an phận, mà là mắt của một con sói đã сытый, nhưng chưa bao giờ quên đi bản năng săn mồi. Lão Bảy quay lại, nhìn Lâm từ đầu đến chân một lượt. Ánh mắt của lão khiến Lâm có cảm giác như mọi ý nghĩ trong đầu mình đều bị lột trần.

"Thằng Minh có con trai lớn thế này rồi à," Lão Bảy khẽ thở dài. "Nó mất rồi. Tao có nghe. Mày tìm tao có việc gì? Tiền bạc thì tao không có đâu."

"Cháu không cần tiền," Lâm đáp dứt khoát, anh bước tới gần hơn. "Cháu cần bác giúp một việc."

Lão Bảy nhếch mép, một nụ cười mỉa mai hiện ra trên khuôn mặt khắc khổ. "Giúp? Một thằng thợ sửa xe như mày thì có việc gì cần đến một lão già hết thời như tao giúp?"

Lâm hít một hơi thật sâu, nén lại nỗi đau đang cuộn lên trong lồng ngực. Anh quỳ sụp xuống nền đất ẩm, giọng nói run lên nhưng đầy căm phẫn: "Mẹ cháu... mẹ cháu bị người ta hại chết rồi. Nhà cháu bị đốt, em gái cháu suýt nữa cũng... Bọn chúng là người của tập đoàn Thanh Long. Cháu đã báo cảnh sát, nhưng vô dụng. Bọn chúng có tiền, có quyền, chúng che trời bằng một tay. Cháu biết bác là bạn của ba cháu, cháu biết bác có cách. Cháu xin bác, hãy dạy cho cháu cách để trả thù!"

Lão Bảy im lặng. Lão đưa mắt nhìn ra phía sông, nơi những đám lục bình đang lững lờ trôi. Cơn gió chiều thổi qua mang theo cái lạnh lẽo của tử khí. Lão đã nghe quá nhiều những câu chuyện như thế này. Giang hồ, hai tiếng nghe thì oai hùng, nhưng thực chất nó được xây nên từ máu, nước mắt và những lời van xin tuyệt vọng như của Lâm lúc này.

"Về đi, nhóc," một lúc lâu sau, Lão Bảy mới lên tiếng, giọng không còn vẻ cợt nhả. "Mày không thuộc về nơi này. Ba mày đã cố cả đời để thoát ra khỏi nó, để cho mày một cuộc sống bình thường. Đừng tự đâm đầu vào. Mày nghĩ trả thù là gì? Là cầm dao đâm chết một thằng, rồi ngày mai sẽ có mười thằng khác đến tìm mày. Mày chết, em gái mày sẽ ra sao? Về đi, mang con bé đi khỏi đây, tìm một nơi khác mà sống. Đó mới là điều ba mày muốn."

"Sống?" Lâm ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt anh đỏ ngầu, long lên sòng sọc. "Sống như một con chó chui lủi sao bác? Mẹ cháu chết oan, nhà cháu không còn, em gái cháu đêm nào cũng giật mình khóc thét. Bác bảo cháu phải sống như thế nào? Cháu không làm được! Nếu bác không giúp cháu, cháu sẽ tự làm. Cháu sẽ cầm dao đến trụ sở của chúng, có chết cũng phải kéo theo vài thằng!"

Sự liều lĩnh và tuyệt vọng trong ánh mắt Lâm khiến Lão Bảy sững lại. Lão nhìn thấy trong đó hình ảnh của chính mình và Hoàng Minh của ba mươi năm về trước. Cũng là những thằng nhóc tay trắng, không gia đình, không nơi nương tựa, bị dồn đến chân tường và chỉ có nắm đấm để mở đường sống. Lão đã chọn con đường đó, và cả đời phải trả giá. Hoàng Minh may mắn hơn, đã kịp thời rút chân ra, nhưng cuối cùng, cái nghiệp giang hồ vẫn không buông tha cho con trai của bạn lão.

Lão Bảy thở ra một hơi dài, nặng nhọc như thể trút đi cả một đời phiêu bạt. Lão biết, nếu hôm nay lão lắc đầu, thằng nhóc này sẽ lao ra ngoài kia như một con thiêu thân. Và nó sẽ chết, một cái chết tức tưởi và vô nghĩa. Giúp nó, là đẩy nó vào địa ngục. Nhưng không giúp nó, cũng là đẩy nó vào chỗ chết. Ít ra, nếu có lão dẫn đường, nó còn có cơ hội sống sót. Món nợ ân tình với người bạn cũ, có lẽ đây là lúc phải trả.

"Mày biết mày đang xin cái gì không?" Lão Bảy hỏi lại lần cuối, giọng đanh lại. "Mày bước chân vào con đường này, thì không có đường lui. Mày sẽ phải học cách tàn nhẫn hơn kẻ thù của mày, mưu mô hơn cả quỷ dữ. Mày sẽ phải vứt bỏ cái tên Hoàng Vũ Lâm đi, vứt bỏ lòng thương hại, vứt bỏ cả quá khứ. Mày làm được không?"

Lâm không do dự, anh dập đầu xuống đất ba cái, tiếng trán va vào nền đất khô khốc. "Chỉ cần trả được thù cho mẹ, bảo vệ được em gái, cháu không hối tiếc."

Lão Bảy gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi nhưng đầy sức nặng. "Được. Đứng lên đi. Từ hôm nay, mày không phải là cháu tao. Mày là đệ tử của tao. Và bài học đầu tiên không phải là đánh đấm."

Lão đứng dậy, ném cần câu sang một bên. Lão đi vào trong căn nhà lụp xụp, một lát sau trở ra với hai cái nón cối cũ mèm và một bọc tiền lẻ nhàu nát. Lão ném cho Lâm một cái nón.

"Đội vào. Đi theo tao."

Lão Bảy không dẫn Lâm đến một võ đường hay một nơi luyện tập nào. Lão dẫn anh vào giữa lòng thành phố, hòa vào dòng người đông đúc. Nhưng họ không đi như những người bình thường. Lão Bảy dạy Lâm cách quan sát. Quan sát những gã xe ôm nào đang làm tai mắt cho các băng nhóm, những quán nước nào là nơi trao đổi thông tin, những góc khuất nào là nơi diễn ra các cuộc giao dịch mờ ám. Lão chỉ cho Lâm thấy mạng lưới quyền lực ngầm đang vận hành ngay dưới con mắt của người đời, một thế giới song song tồn tại bằng những quy tắc riêng của nó.

"Giang hồ không phải chỉ có chém giết," Lão Bảy vừa nói vừa rít một hơi thuốc lào sòng sọc tại một quán cóc ven đường. "Đánh nhau chỉ là hạ sách. Kẻ mạnh nhất không phải là kẻ đánh giỏi nhất, mà là kẻ biết nhiều nhất, nhìn xa nhất. Mày muốn đấu với Thanh Long, mày phải hiểu chúng mạnh ở đâu, yếu ở đâu. Mày phải biết những con chó săn của chúng là ai, và ai là kẻ thù của chúng. Kẻ thù của kẻ thù... có thể là bạn."

Họ đi lang thang khắp các hang cùng ngõ hẻm. Lão Bảy giới thiệu Lâm với một vài "bạn cũ", những gã giang hồ đã hết thời, giờ sống bằng nghề bán vé số, chạy xe ôm. Nhưng đôi mắt họ vẫn còn sắc lẹm, và tai họ vẫn thính nhạy với mọi động tĩnh trong giới. Lâm học cách lắng nghe, học cách phân biệt tin thật, tin giả, và học cách im lặng.

Buổi tối, tại một khu chợ đêm ồn ào, Lão Bảy đột nhiên dừng lại. Lão hất hàm về phía một sạp quần áo, nơi một gã thanh niên gầy gò, mặt mày bặm trợn với một vết sẹo dài trên má, đang bị mấy tên to con hơn vây quanh.

"Nhìn đi," Lão Bảy nói khẽ. "Thằng có sẹo đó là Hùng, người ta hay gọi là Hùng 'Sẹo'. Nó là đệ tử của một đại ca nhỏ, chuyên thu tiền bảo kê ở khu này. Hôm nay chắc nó nộp không đủ 'chỉ tiêu' rồi."

Đúng như lời Lão Bảy, Hùng "Sẹo" đang bị đám người kia sỉ nhục. Một tên cầm đầu túm lấy cổ áo hắn, gằn giọng: "Mày tưởng mày là ai mà dám giỡn mặt với anh Bảy? Tiền đâu?"

Hùng "Sẹo" nghiến răng, không nói một lời, ánh mắt đầy thách thức. Hắn bị đẩy ngã dúi dụi xuống đất, bị đá túi bụi vào người. Hắn vẫn không kêu la, chỉ cuộn người lại chịu đòn.

Lâm nắm chặt tay lại, định lao ra. Nhưng Lão Bảy đã giữ anh lại. "Khoan. Mày ra đó làm gì? Một mình mày đánh lại mấy thằng đó không?"

"Nhưng..."

"Nhìn cho kỹ. Đây là luật. Yếu thì bị ăn hiếp. Mày muốn giúp nó, không phải dùng nắm đấm lúc này."

Lão Bảy lẳng lặng đi tới quầy nước gần đó, mua một chai nước suối. Lão quay lại, đợi cho đám côn đồ kia hả hê bỏ đi, chỉ còn lại Hùng "Sẹo" đang khó nhọc ngồi dậy, khóe miệng rớm máu. Lão Bảy ném chai nước về phía Hùng.

"Cầm lấy mà uống."

Hùng "Sẹo" ngước lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn lão già xa lạ và thằng nhóc đi cùng. Hắn không nói gì, cầm chai nước tu một hơi.

Lâm nhìn Hùng "Sẹo", rồi lại nhìn Lão Bảy, trong lòng có một sự ngộ ra mơ hồ. Một chai nước lúc này còn có giá trị hơn một trăm cú đấm.

Trên đường về, Lão Bảy mới nói: "Thằng Hùng đó có cốt khí. Nó sẽ không quên chai nước hôm nay của mày đâu. Trong thế giới này, một món nợ ân tình nhỏ đôi khi lại là một mạng sống lớn sau này. Nhớ lấy."

Đêm đó, Lâm trở về nơi ở trọ, nơi em gái anh đã ngủ say. Anh nhẹ nhàng đắp lại chăn cho em, rồi ra ngoài hiên ngồi một mình trong bóng tối. Anh nhìn vào vũng nước đọng trên sân, thấy khuôn mặt của mình trong đó. Vẫn là anh, nhưng ánh mắt đã khác. Nó không còn sự hiền lành, cam chịu của một anh thợ sửa xe. Thay vào đó là sự lạnh lùng, toan tính và một ngọn lửa hận thù đang cháy âm ỉ.

Hoàng Vũ Lâm của ngày hôm qua, đã chết thật rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!