Dòng tin nhắn ngắn gọn từ Gia "Điên" giống như một quả bom nổ ngay giữa căn cứ của Lâm. Kho hàng số 7, cảng Cát Lái. Đó không còn là một sòng bạc ở xó chợ hay một quán karaoke trá hình. Đó là trái tim, là yết hầu kinh tế của tập đoàn Thanh Long. Đụng vào đó, là chính thức tuyên chiến với cả một đế chế.
Trong căn nhà kho ẩm thấp, bốn người đàn ông ngồi quanh một chiếc bàn gỗ cũ. Lão Bảy, Lâm, Hùng "Sẹo" và Tám "Lùn". Không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng con thạch sùng tắc lưỡi trên vách tường.
"Cướp!" Hùng "Sẹo" là người phá vỡ sự im lặng, hắn đập mạnh nắm tay xuống bàn, ánh mắt hừng hực. "Chúng ta sẽ phục kích, cướp sạch lô hàng của nó! Lấy của nó, bán đi, chúng ta sẽ có vốn để chiêu mộ thêm anh em!"
Tám "Lùn" lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt đầy lo lắng. "Không được đâu anh Hùng. Cảng Cát Lái không phải là cái chợ. An ninh ở đó nghiêm ngặt lắm, toàn vệ sĩ chuyên nghiệp, có khi còn có cả người của chính quyền nhúng tay vào. Chúng ta chỉ có hai chục người, xông vào đó chẳng khác nào châu chấu đá xe."
Lão Bảy nãy giờ vẫn im lặng rít thuốc, lúc này mới lên tiếng, giọng đều đều: "Thằng Tám nói đúng. Đánh trực diện là tự sát. Mà cướp được rồi, một container hàng điện tử, mày tính bán cho ai? Mày mang đi đâu để cất giấu? Vừa cướp xong, chưa kịp tìm được đầu ra thì đã bị cả giang hồ lẫn cảnh sát lật tung cái đất Sài Gòn này lên để tìm rồi."
Hùng "Sẹo" cúi đầu, sự hăng hái ban đầu xẹp xuống. Lão Bảy nói chí phải. Họ mạnh về những trận đánh du kích chớp nhoáng, chứ không phải một cuộc chiến quy mô.
Lâm nãy giờ vẫn im lặng suy nghĩ, anh nhìn vào ngọn đèn dầu leo lét, ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Anh đã nghe hết tất cả các ý kiến. Anh biết họ không thể cướp. Nhưng anh cũng biết, họ không thể không làm gì. Đây là cơ hội trời cho để giáng một đòn chí mạng vào uy tín và tài chính của Thanh Long.
"Chúng ta không cướp," Lâm đột ngột lên tiếng. Cả ba người còn lại đều quay sang nhìn anh.
"Vậy thì làm gì?" Hùng hỏi.
Lâm nhìn thẳng vào mắt Hùng, rồi nhìn Tám và Lão Bảy. Anh nói rành rọt từng chữ, âm thanh lạnh lẽo như thép.
"Chúng ta đốt."
Sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này nó mang một ý nghĩa khác. Hùng và Tám mắt mở to, kinh ngạc trước sự táo bạo của Lâm. Lão Bảy thì khẽ gật đầu, một nụ cười gần như vô hình thoáng hiện trên môi. Lão biết, con hổ non này đã thật sự trưởng thành.
Lâm giải thích tiếp: "Chúng ta không cần số hàng đó. Chúng ta cần Thanh Long phải trả giá. Một container hàng bị đốt thành tro sẽ khiến chúng thiệt hại hàng tỷ đồng. Nó sẽ khiến Lão Cáo phải nổi điên, phải đặt câu hỏi về hệ thống an ninh của hắn, phải nghi ngờ chính những kẻ dưới trướng hắn. Quan trọng nhất, nó cho cả cái giang hồ này thấy, Lâm 'Hổ' này có thể đụng vào tận gốc rễ của Thanh Long. Đó là một đòn tâm lý còn đau hơn cả việc mất tiền."
Kế hoạch đã được định đoạt. Nhưng để đốt được kho hàng trong một khu vực được canh phòng cẩn mật, họ cần thông tin chi tiết hơn nữa. Mạng lưới của Tám "Lùn" chỉ mạnh ở các khu dân cư, với cảng biển thì họ mù tịt.
"Để có được sơ đồ của Cát Lái," Lão Bảy dụi tắt điếu thuốc, "phải tìm đến dân chuyên nghiệp. Có một người, người ta gọi là Linh 'Miêu'. Con bé đó chuyên buôn bán thông tin. Nhanh, chính xác, nhưng giá không hề rẻ. Và... nó rất cáo."
Theo địa chỉ Lão Bảy đưa, Lâm một mình tìm đến một trà quán sang trọng, ẩn mình trên một con đường yên tĩnh ở quận 3. Nơi này hoàn toàn khác biệt với thế giới bụi bặm, ồn ào mà anh quen thuộc. Tiếng nhạc thiền du dương, mùi trầm hương thoang thoảng. Một cô gái trong tà áo dài lụa màu xanh ngọc bước ra chào anh. Cô có một vẻ đẹp sắc sảo, thông minh, đôi mắt đen láy, sâu và tĩnh lặng như mặt hồ thu. Ánh mắt ấy nhìn anh không một chút e dè, ngược lại còn có vẻ tò mò, thích thú.
"Anh là Lâm?" cô gái cất tiếng, giọng trong và thanh.
"Cô là Linh 'Miêu'?" Lâm hỏi lại.
Linh không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười và mời anh ngồi. Cô tự tay pha trà, những động tác thanh thoát, tao nhã. "Nghe nói anh đang cần một tấm bản đồ. Một tấm bản đồ rất khó tìm."
"Tôi cần sơ đồ chi tiết của Kho hàng số 7, cảng Cát Lái," Lâm nói thẳng. "Bao gồm lịch trình tuần tra, vị trí camera và những điểm mù an ninh. Giá cả không thành vấn đề."
Linh khẽ nhướn mày. Cô rót trà cho Lâm, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. Cô đã nghe danh Lâm "Hổ", một kẻ mới nổi nhưng hành sự vô cùng bí ẩn và quyết liệt, kẻ đã khiến Gia "Điên" phải bẽ mặt. Nhưng cô không ngờ hắn lại có tham vọng lớn đến vậy.
"Một cái giá rất đắt cho một ván bài rất lớn," Linh nói, giọng đầy ẩn ý. "Anh có vẻ tự tin mình sẽ thắng."
"Tôi không đánh cược vào thứ mình không nắm chắc," Lâm đáp, anh uống cạn chén trà. "Cô có thông tin tôi cần không?"
Linh mỉm cười. "Hai ngày nữa. Tiền mặt. Sẽ có người liên lạc với anh."
Cuộc gặp gỡ kết thúc chóng vánh. Lâm rời đi, trong đầu vẫn còn vương lại hình ảnh của cô gái bí ẩn với đôi mắt sâu không thấy đáy.
Đúng hai ngày sau, một gói hàng được gửi đến cho Lâm. Bên trong là một chiếc USB. Cắm vào máy tính, toàn bộ sơ đồ 3D của nhà kho, lịch trình tuần tra, điểm mù camera, thậm chí cả thông tin về loại khóa đang được sử dụng, tất cả hiện ra chi tiết đến không ngờ. Linh "Miêu" quả không hổ danh.
Với tấm bản đồ quý giá trong tay, kế hoạch của Lâm trở nên hoàn hảo.
Đêm thứ Năm, một ngày trước giờ G, cả nhà kho im phăng phắc. Lâm đứng trước tấm sơ đồ trải rộng trên sàn.
"Hùng," anh gọi. "Mày dẫn theo mười anh em. Đúng 1 giờ 45 sáng, tạo ra một vụ va chạm xe ở cổng số 3. Không cần gây thương tích, chỉ cần đủ ồn ào để thu hút đội tuần tra chính."
"Rõ, đại ca!"
"Tám, mày và năm người nữa lo vòng ngoài, cắt dây điện thoại bàn, sẵn sàng chặn đường nếu có tiếp viện từ bên ngoài."
"Tuân lệnh!"
"Còn lại," Lâm nhìn ba người nhanh nhẹn và lỳ lợm nhất. "Sẽ theo tao. Chúng ta sẽ vào từ điểm mù phía bờ sông, trong lúc chúng nó đang đổi ca. Chúng ta có đúng 15 phút để vào trong, đặt thuốc cháy, và rút ra."
Anh nhìn một lượt những gương mặt đang căng thẳng nhưng đầy quyết tâm. Ván bài này, anh đặt cược cả mạng sống của mình và tất cả anh em.
"Đêm mai," giọng Lâm đanh lại. "Cả Sài Gòn sẽ phải thấy... ngọn lửa của chúng ta."