sứ mệnh lam hồng

Chương 4: Xâm Nhập


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhà kho và sân bay trực thăng, Căn cứ tiền phương IPO.

Không khí trong nhà kho chứa quân trang nặng như chì. Sáu thành viên cốt cán của đội Thiên Lang đang im lặng kiểm tra vũ khí và trang bị của mình. Tiếng lách cách của kim loại, tiếng siết dây đai vang lên đều đều, chuyên nghiệp. Họ là một cỗ máy chiến tranh được bôi dầu hoàn hảo.

Trung sĩ Bách, chuyên gia vũ khí hạng nặng và cũng là quân y của đội, một người đàn ông cao lớn như gấu nhưng có đôi mắt hiền lành, đang lắp băng đạn vào khẩu súng máy của mình. Thượng sĩ Minh, chuyên gia chất nổ và công nghệ, thì đang kiểm tra lại bộ thiết bị phá sóng và định vị. Mọi người đều làm việc của mình, nhưng có một sự xa cách rõ ràng được dành cho người thứ bảy.

Nguyễn Ngọc Lan đứng ở một góc, cố gắng làm quen với bộ quân phục dã chiến và chiếc ba lô nặng trịch. Bách đã đưa cho nàng một khẩu súng lục và một con dao găm theo tiêu chuẩn, nhưng cách anh ta đưa nó cho nàng giống như trao một món đồ nguy hiểm cho một đứa trẻ. Họ không nói chuyện với nàng, không phải vì thù ghét, mà vì họ không biết phải nói gì. Trong thế giới của họ, nàng là một người ngoài.

Đại úy Quốc Anh bước vào, trên người đã mặc sẵn bộ giáp chiến thuật. Anh đưa mắt nhìn lướt qua cả đội, rồi dừng lại ở Ngọc Lan.

"Kế hoạch đã thay đổi," anh nói, giọng lạnh lùng, không nhìn nàng. "Chúng ta sẽ không tấn công trực diện hướng Nam, mà sẽ tiếp cận từ phía Đông theo một con đường mòn. Trung úy Lan sẽ chịu trách nhiệm dẫn đường qua khu vực có dân bản địa." Anh cố tình nói giảm tầm quan trọng của nàng, như thể nàng chỉ là một người dẫn đường bình thường. "Những người còn lại, nhiệm vụ không đổi. Di chuyển nhanh, tiêu diệt gọn, không để lại dấu vết."

Anh quay sang Ngọc Lan. "Ở ngoài đó, không có đại tá nào bảo vệ cô đâu. Nghe lệnh, làm theo, và đừng có cản đường."

Nói rồi, anh quay người đi thẳng về phía chiếc trực thăng Black Hawk đang chờ sẵn.


Chuyến bay đêm trên bầu trời Sangala vô cùng căng thẳng. Chiếc trực thăng bay thấp, lướt qua những rặng núi và khu rừng rậm tối đen như mực. Ngọc Lan ngồi im lặng, tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên nàng thực sự ra chiến trường. Cảm giác hoàn toàn khác với việc ngồi trong một căn phòng an toàn và phân tích dữ liệu.

Khi đến điểm thả quân, cả đội không hạ cánh. Họ đu dây xuống từ trên cao. Quốc Anh là người xuống đầu tiên, theo sau là các thành viên khác, và Ngọc Lan ở giữa. Dù có chút sợ hãi, nhưng nàng đã được huấn luyện. Nàng thực hiện các động tác một cách thuần thục, tiếp đất an toàn. Trung sĩ Bách, người xuống ngay sau nàng, khẽ gật đầu một cái gần như không thể nhận ra.

Mặt đất của Sangala chào đón họ bằng một cái nóng hầm hập và mùi của cây cỏ xa lạ. Màn đêm không hề tĩnh lặng, mà đầy rẫy những tiếng kêu của các loài côn trùng và dã thú mà nàng chưa từng nghe thấy. Đây là thế giới của họ, thế giới của đội Thiên Lang. Và nàng đang cố gắng để không trở thành gánh nặng.

Họ di chuyển trong im lặng. Quốc Anh đi đầu, di chuyển như một bóng ma, đôi mắt anh ta quét qua mọi thứ, phân tích mọi nguy hiểm tiềm tàng.

Sau gần hai giờ đi bộ, họ đến bìa một ngôi làng nhỏ. Đột nhiên, từ trong các lùm cây, vài bóng người cầm theo giáo mác và súng săn cũ kỹ nhảy ra, chặn đường họ. Họ là dân quân của một bộ lạc địa phương.

Đội Thiên Lang lập tức vào vị trí chiến đấu, họng súng chĩa về phía đám dân quân. Quốc Anh giơ tay ra hiệu, chuẩn bị ra lệnh tiêu diệt trong im lặng.

"Khoan đã!" Ngọc Lan vội vàng thì thầm, đưa tay cản anh lại. "Họ không phải người của Mbongi! Nhìn hình xăm trên mặt họ kìa! Đây là bộ lạc Tura, họ vốn có thù với Mbongi."

"Ta không quan tâm," Quốc Anh đáp, giọng lạnh lùng. "Họ đang cản đường. Phải loại bỏ."

"Giết họ, cả bộ lạc sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta!" Ngọc Lan kiên quyết. "Để tôi thử."

Trước khi Quốc Anh kịp phản đối, nàng đã bước ra khỏi chỗ nấp, giơ hai tay lên cao để chứng tỏ mình không có vũ khí. Nàng hít một hơi, cất tiếng nói bằng thứ phương ngữ Tura cổ xưa, một ngôn ngữ mà nàng đã phải mất hàng tháng trời để học qua các tài liệu ghi âm.

Đám dân quân sững sờ. Họ không ngờ một người lạ mặt lại có thể nói được ngôn ngữ của họ. Họ vẫn giữ vẻ thù địch, nhưng đã hạ vũ khí xuống một chút.

Ngọc Lan, bằng giọng nói bình tĩnh và tôn trọng, giải thích rằng họ là những "vị khách của thần núi", đang trên đường đi tìm một "loài cây thuốc quý" (một lời nói dối vô hại). Nàng còn lấy từ trong ba lô ra một ít muối, thứ vô cùng quý giá ở vùng này, và đặt xuống đất làm quà.

Người đội trưởng dân quân nhìn nàng một lúc lâu, rồi nhìn những người lính đang ẩn nấp. Cuối cùng, lão ta lẩm bẩm điều gì đó rồi vẫy tay. Đám dân quân tản ra, nhường đường cho họ đi.

Khi đã đi được một đoạn an toàn, cả đội Thiên Lang nhìn Ngọc Lan với một ánh mắt hoàn toàn khác. Nàng vừa giải quyết một tình huống có thể dẫn đến đổ máu chỉ bằng vài câu nói.

Trung sĩ Bách là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh ta bước đến bên cạnh nàng, đưa cho nàng một thanh sô cô la năng lượng.

"Làm tốt lắm, Trung úy."

Quốc Anh vẫn đi ở phía trước, không nói một lời nào. Nhưng bước chân của anh dường như đã chậm lại một chút, để cho người đi phía sau có thể theo kịp. Bức tường băng giữa anh và nàng, lần đầu tiên, đã xuất hiện một vết nứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×