Sau khi rời khỏi lãnh địa của bộ lạc Tura, đội Thiên Lang tìm được một hốc đá khuất gió để tạm nghỉ chân và sắp xếp lại đội hình. Không khí trong đội đã không còn căng thẳng như trước. Vài thành viên bắt đầu chủ động nói chuyện với Ngọc Lan, hỏi nàng về những phong tục kỳ lạ của người bản địa mà họ vừa gặp. Nàng vui vẻ giải thích, dùng kiến thức của mình để phá vỡ sự xa cách.
Chỉ có Quốc Anh là vẫn im lặng. Anh ngồi trên một tảng đá, lau chùi khẩu súng trường một cách tỉ mỉ, nhưng đôi tai anh vẫn không bỏ sót một lời nào. Anh là một người chỉ huy chuyên nghiệp, và sự chuyên nghiệp không cho phép anh phủ nhận hiệu quả mà Ngọc Lan vừa mang lại. Nàng đã chứng tỏ mình không phải là gánh nặng. Nhưng đối với anh, nàng vẫn là một ẩn số.
Sau khi nghỉ ngơi, họ tiếp tục di chuyển, mục tiêu là một ngọn đồi cao có thể quan sát được toàn bộ thung lũng, nơi được cho là sào huyệt của Tướng Mbongi.
Khi đã đến nơi và thiết lập một trạm quan sát tạm thời, Ngọc Lan lập tức bắt tay vào việc. Nàng lấy ra từ trong ba lô những thiết bị mà đối với đám lính đặc công còn lạ lẫm hơn cả một quả tên lửa vác vai: một chiếc máy tính xách tay quân dụng siêu bền, một bộ ăng-ten định hướng có thể gấp gọn, và vài thiết bị dò sóng nhỏ.
"Cô định làm gì với đống đồ chơi này?" Một thành viên trong đội tò mò hỏi.
"Bắt sóng," Ngọc Lan đáp gọn, tay thoăn thoắt lắp đặt. "Tướng Mbongi tuy xảo quyệt, nhưng vẫn phải dùng radio để liên lạc với các chốt canh. Tần số của chúng thay đổi liên tục, nhưng chắc chắn có quy luật."
Nàng đeo tai nghe vào, bắt đầu quá trình dò tìm và phân tích. Đối với những người lính quen với việc hành động, việc ngồi im một chỗ và lắng nghe những âm thanh rè rè vô nghĩa này thật nhàm chán. Nhưng đối với Ngọc Lan, đây chính là chiến trường của nàng.
Sau gần hai giờ im lặng đến căng thẳng, nàng đột nhiên giơ tay ra hiệu. Nàng đã bắt được một đoạn hội thoại rất ngắn. Nó được mã hóa và nói bằng phương ngữ của bộ tộc Mbongi.
Bàn tay nàng lướt trên bàn phím, chạy các phần mềm giải mã tự chế. Vài phút sau, nội dung cơ bản của cuộc hội thoại hiện ra. Chỉ là một chốt canh báo cáo tình hình bình thường. Nhưng Ngọc Lan không dừng lại ở đó. Nàng lọc ra toàn bộ âm thanh nền của đoạn ghi âm.
"Có tiếng chim K'lulu," nàng lẩm bẩm. "Loài chim này chỉ sống ở khu vực có nhiều cây Tunga. Và cả tiếng thác nước chảy... Dựa theo bản đồ địa hình và thảm thực vật, vị trí của chốt canh này không phải ở phía Tây thung lũng như tin tình báo, mà là ở phía Đông Nam, cách chúng ta chưa đầy năm cây số."
Nàng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Quốc Anh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. "Đại úy, tin tình báo mà chúng ta nhận được từ căn cứ là sai. Hoặc là nó đã cũ, hoặc là... có người cố tình đưa tin sai cho chúng ta."
Lời nói của nàng khiến không khí lập tức trở nên nặng nề. Khả năng có nội gián một lần nữa được đặt ra.
Lần này, Quốc Anh không còn gạt đi nữa. Anh bước đến, cúi xuống nhìn những phân tích của nàng trên màn hình. Anh im lặng lắng nghe nàng giải thích về các lớp âm thanh, về sự phân bố thực vật, về logic trong lập luận của nàng. Anh hỏi lại vài câu hỏi sắc bén về chiến thuật: "Tần suất liên lạc của chúng? Phạm vi hoạt động của chốt canh đó? Ước tính số lượng và vũ khí?"
Ngọc Lan trả lời tất cả một cách rành mạch. Cuộc nói chuyện của họ không còn là sự đối đầu của hai cá tính, mà đã trở thành một buổi phân tích tình hình tác chiến giữa hai chuyên gia. Anh đưa ra kinh nghiệm thực chiến, nàng đưa ra dữ liệu tình báo chính xác.
Sau một hồi thảo luận, một kế hoạch mới, táo bạo hơn, được hình thành.
Họ sẽ không né tránh chốt canh đó nữa. Họ sẽ chủ động tấn công nó. Dùng sự bất ngờ để bắt sống một tù binh, từ đó lấy được thông tin tình báo mới nhất và chính xác nhất về sào huyệt của Mbongi.
Cả đội bắt đầu chuẩn bị cho trận đánh. Lần này, khi Quốc Anh ra lệnh, anh đã nhìn về phía Ngọc Lan.
"Trung úy, lần này, tôi sẽ tin vào phân tích của cô. Dẫn chúng tôi đến vị trí đó. Đừng làm tôi thất vọng."
Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt đầy tự tin.
"Tôi sẽ không, thưa Đại úy."
Đội Thiên Lang, một cỗ máy chiến tranh, giờ đây đã có thêm một bộ não mới. Họ cùng nhau biến mất vào khu rừng rậm, không phải với một kế hoạch được ban xuống từ cấp trên, mà với một kế hoạch do chính họ tạo ra.