Tại một khu rừng rậm cách xa vị trí phục kích, đội Thiên Lang đã thiết lập một trạm chỉ huy tạm thời. Không khí trong đội đã hoàn toàn thay đổi. Mọi người ngồi quây quần quanh chiếc máy tính bảng quân dụng của Ngọc Lan, nơi nàng đang trình bày một bản phân tích chi tiết dựa trên lời khai của tù binh và các dữ liệu trinh sát mới nhất.
"Đây là Pháo đài De Croix," nàng chỉ vào một loạt ảnh vệ tinh có độ phân giải cao. "Do thực dân Pháp xây dựng từ thế kỷ trước, nằm trên một vách núi, ba mặt là vực sâu, chỉ có một con đường độc đạo đi vào. Hệ thống phòng thủ vô cùng kiên cố."
Nàng phóng to hình ảnh. "Tù binh nói đúng. Có hai vòng phòng thủ. Vòng ngoài là lính của Mbongi, trang bị kém, kỷ luật lỏng lẻo. Nhưng vòng trong, đặc biệt là khu vực phía Tây này..." Nàng khoanh đỏ một khu nhà có kiến trúc hiện đại hơn. "...là nơi ở của đám lính đánh thuê và cũng là phòng thí nghiệm. Nhiệt lượng tỏa ra từ khu vực này rất lớn, cho thấy có máy móc hạng nặng đang hoạt động. Vòng này được bảo vệ bởi lính đánh thuê chuyên nghiệp."
Quốc Anh nhìn vào bản phân tích, gật đầu. "Địa hình quá hiểm trở. Tấn công trực diện sẽ là tự sát. Chúng ta cần phải trinh sát thực địa trước khi lên kế hoạch hành động."
Lần này, không ai phản đối. Anh nhìn sang Ngọc Lan và Thượng sĩ Minh. "Minh, chuẩn bị thiết bị dò mìn và cảm biến điện tử. Trung úy, cô đi cùng chúng tôi. Tôi cần khả năng phân tích tại chỗ của cô. Những người còn lại ở lại đây, sẵn sàng yểm trợ."
Đó không còn là một mệnh lệnh áp đặt, mà là một sự phân công thể hiện sự tin tưởng vào kỹ năng của từng người.
Đêm đó, ba bóng đen lặng lẽ tiếp cận pháo đài. Họ di chuyển như những bóng ma, vượt qua khu rừng rậm một cách dễ dàng. Nhưng khi đến gần chân pháo đài, mức độ nguy hiểm tăng lên đột ngột.
"Dừng lại!" Minh thì thầm, giơ thiết bị dò lên. "Phía trước có bãi mìn áp suất."
Họ cẩn thận đi theo sự chỉ dẫn của Minh, lách qua bãi mìn chết người. Đi thêm một đoạn, Minh lại ra hiệu. "Cảm biến chuyển động hồng ngoại. Gắn trên cây."
Quốc Anh và Minh phối hợp vô hiệu hóa các cảm biến. Trong khi đó, Ngọc Lan dùng một chiếc ống nhòm kỹ thuật số, quan sát các chốt canh trên tường thành. Nàng ghi nhớ lại lịch trình đổi gác, số lượng lính và cả những thói quen của chúng.
Cuối cùng, họ cũng tìm được một vị trí quan sát lý tưởng trên một sườn núi đối diện, có thể nhìn bao quát toàn bộ khu vực phòng thí nghiệm.
Qua ống nhòm, họ thấy rõ đám lính đánh thuê. Chúng mặc trang bị hiện đại, di chuyển chuyên nghiệp, tác phong hoàn toàn khác biệt với đám phiến quân của Mbongi. Chúng chính là lực lượng tinh nhuệ nhất bảo vệ cho âm mưu bên trong.
Đột nhiên, thiết bị của Minh kêu lên một tiếng "bíp" nhỏ. "Có tín hiệu!" anh thì thầm, vẻ mặt căng thẳng. "Một luồng truyền tin tần số cao, được mã hóa cực mạnh, đang được phát đi từ khu vực phòng thí nghiệm... hướng thẳng lên vệ tinh của IPO!"
Tim của Quốc Anh và Ngọc Lan như ngừng đập. Kẻ địch... đang liên lạc với nội gián trong hàng ngũ của họ!
Và gần như ngay lập tức, như thể để xác nhận cho sự thật kinh hoàng đó.
"VÚÚÚ..."
Một quả pháo sáng bay vút lên trời, chiếu sáng rực cả một góc rừng, ngay phía trên vị trí của họ.
"Bị lộ rồi!" Quốc Anh gầm lên. "Rút lui!"
Còi báo động từ trong pháo đài rú lên inh ỏi. Đèn pha công suất lớn quét lia lịa về phía họ. Và sau đó, là tiếng rít của đạn cối.
"ẦM! ẦM!"
Đất đá bay tung tóe xung quanh. Một cuộc rút lui trong địa ngục bắt đầu. Họ không còn có thể lén lút nữa, mà phải dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi tầm bắn của súng cối.
Quốc Anh đi trước mở đường, khẩu súng trường trong tay anh liên tục khạc lửa, hạ gục những tên lính đang đuổi theo. Ngọc Lan chạy giữa, dùng kiến thức bản đồ để tìm ra con đường thoát thân hiểm trở nhất qua một khe núi hẹp. Minh chạy sau cùng, vừa chạy vừa ném lại những quả lùi đạn khói để cản đường truy đuổi.
Khi họ gần đến được bìa rừng, một quả đạn cối nổ quá gần. Sức ép và mảnh văng hất tung cả ba người.
Quốc Anh nhanh chóng định thần lại, người chỉ bị vài vết xước nhẹ. Nhưng khi quay lại, anh thấy Minh đã nằm bất động, máu chảy đầm đìa ở chân.
"Minh!" Anh vội lao đến, kéo đồng đội của mình dậy. Thượng sĩ Minh đã bất tỉnh, một mảnh đạn lớn găm vào đùi anh ta.
Ngọc Lan cũng bị thương nhẹ, nhưng nàng không quan tâm đến bản thân. Nàng vội xé áo, cố gắng băng bó cầm máu cho Minh. "Mất máu nhiều quá! Anh ấy cần được cấp cứu ngay lập tức!"
Quốc Anh cõng người đồng đội trên lưng, một tay cầm súng, cùng Ngọc Lan tiếp tục chạy vào sâu trong rừng rậm. Tiếng chó săn và tiếng hò hét của kẻ địch ngày một gần hơn.
Cuối cùng, họ tìm thấy một hang động nhỏ và chui vào đó. Quốc Anh dùng dây leo để che kín cửa hang.
Bên trong, bóng tối và sự im lặng bao trùm. Minh vẫn đang hôn mê, vết thương rất nặng. Ngọc Lan đang cố gắng hết sức để duy trì tính mạng cho anh ta. Quốc Anh thì đứng ở cửa hang, lắng nghe tiếng bước chân của kẻ địch đang lùng sục bên ngoài.
Anh siết chặt khẩu súng, trong lòng là một cơn thịnh nộ và bất lực. Nhiệm vụ trinh sát đã thất bại hoàn toàn. Một thành viên trong đội đang nguy kịch. Và tệ nhất là, họ đã bị phản bội.
"Chúng biết chúng ta ở đây," anh nói, giọng khàn đi. "Chúng biết mọi bước đi của chúng ta."
Giờ đây, giữa rừng rậm châu Phi hoang dã, bị kẻ thù bao vây, bị cấp trên bán đứng, họ chỉ còn lại ba người. Một cuộc chiến sinh tồn thật sự, đã bắt đầu.