sứ mệnh lam hồng

Chương 8: Sinh Tồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bên trong hang động nhỏ hẹp, không khí đặc quánh mùi máu, mùi đất ẩm và mùi thuốc súng. Ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn pin nhỏ mà Ngọc Lan đặt trên một mỏm đá, chiếu một vầng sáng yếu ớt lên gương mặt tái nhợt của Thượng sĩ Minh.

"Anh ấy mất máu nhiều quá," Ngọc Lan nói, giọng nàng run run nhưng bàn tay vẫn vô cùng ổn định. Nàng đã dùng hết số gạc y tế cá nhân, tạo một garo tạm thời để cầm máu, nhưng mảnh đạn vẫn còn nằm sâu trong cơ thể Minh, và anh ta đã bắt đầu lên cơn sốt cao. "Nếu không lấy mảnh đạn ra và hạ sốt, anh ấy sẽ không qua khỏi đêm nay."

Quốc Anh đứng ở cửa hang, im lặng như một pho tượng. Anh đang lắng nghe. Tiếng chó săn, tiếng hò hét của kẻ địch vẫn còn văng vẳng ở phía xa. Chúng đang lùng sục, siết chặt vòng vây. Anh quay lại, nhìn người đồng đội đang nằm giữa lằn ranh sinh tử. Sự bất lực gặm nhấm trái tim anh. Anh là một cỗ máy chiến đấu, một người chỉ huy, nhưng lúc này, anh không thể làm gì để cứu người anh em của mình.

"Đưa tôi con dao găm của anh," Ngọc Lan đột nhiên nói.

Quốc Anh nhìn nàng, có chút ngạc nhiên. Nàng đáp lại bằng một ánh mắt kiên định. "Tôi đã học qua lớp sơ cứu dã chiến nâng cao. Tôi không phải là bác sĩ, nhưng bây giờ, tôi là hy vọng duy nhất của anh ấy."

Không một chút do dự, Quốc Anh rút con dao găm sắc bén của mình ra. Anh dùng bật lửa, hơ lưỡi dao trên ngọn lửa cho đến khi nó đỏ rực.

Cuộc phẫu thuật dã chiến bắt đầu. Ngọc Lan, với sự hướng dẫn từ xa của Quốc Anh về cấu trúc cơ bắp, đã dùng lưỡi dao nóng để rạch vết thương. Bàn tay nàng, vốn chỉ quen với bàn phím và những con chữ, giờ đây lại đang thực hiện một công việc đòi hỏi sự chính xác và can đảm tột cùng. Mồ hôi ướt đẫm trán nàng.

Cuối cùng, nàng cũng gắp được mảnh đạn dính đầy máu ra ngoài. Nàng nhanh chóng dùng một loại bột kháng sinh đặc biệt trong túi cứu thương để rắc vào vết thương, rồi dùng những mảnh vải cuối cùng băng bó lại một cách cẩn thận.

"Xong rồi," nàng thở phào, gần như kiệt sức. "Nhưng anh ấy vẫn còn sốt cao. Chúng ta cần nước và một vài loại lá cây hạ sốt."

Quốc Anh nhìn nàng, một ánh nhìn hoàn toàn khác. Anh không chỉ thấy một sĩ quan tình báo thông minh, mà còn thấy một người lính thực thụ, một người không bao giờ bỏ rơi đồng đội.

"Cô ở lại đây chăm sóc Minh," anh nói, giọng trầm và đầy tin tưởng. "Tôi sẽ ra ngoài."

"Không được!" Ngọc Lan lập tức phản đối. "Bên ngoài toàn là địch!"

"Chúng ta không còn lựa chọn," Quốc Anh đáp. "Minh không thể chờ được. Yên tâm, tôi sẽ không đi xa."

Nói rồi, anh như một con báo, lách mình qua khe hở của cửa hang, biến mất vào màn đêm.

Ngọc Lan ở lại một mình với người đồng đội đang hôn mê. Nàng dùng chiếc khăn cuối cùng thấm nước, lau mát cho Minh. Nàng ngồi đó, trong bóng tối, lắng nghe từng hơi thở yếu ớt của anh và tiếng động của khu rừng. Nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm. Nàng sợ bóng tối, sợ kẻ địch, và sợ nhất là Quốc Anh sẽ không trở về.

Gần một tiếng sau, khi nàng gần như đã tuyệt vọng, một bóng đen lại lách vào hang. Là Quốc Anh. Anh không chỉ mang về một bi đông đầy nước mát, mà còn có một nắm lá cây lạ.

"Lá cây Tunga," anh nói. "Ngày xưa thầy tôi đã dạy, loại lá này có thể hạ sốt rất nhanh."

Anh đưa nắm lá cho nàng. Bàn tay họ vô tình chạm vào nhau. Tay anh lạnh ngắt vì sương đêm, nhưng lại truyền cho nàng một hơi ấm lạ thường.

Ngọc Lan vội vàng giã nát lá cây, vắt lấy nước cho Minh uống. Hai người họ, một người lính đặc công và một sĩ quan tình báo, cùng nhau thức trắng đêm, thay phiên nhau chăm sóc cho người đồng đội.

Trong sự im lặng của đêm dài, họ bắt đầu nói chuyện, không phải về nhiệm vụ, mà về chính bản thân mình. Lần đầu tiên, Quốc Anh kể cho nàng nghe về Đại tá Nam, về trận phục kích năm xưa, về nỗi ám ảnh bị phản bội đã theo anh suốt bao năm.

"Thầy tôi đã tin tưởng cấp trên một cách mù quáng," anh nói, giọng khàn đi. "Và ông ấy đã phải trả giá bằng mạng sống. Tôi đã thề, sẽ không bao giờ để chuyện đó lặp lại với đồng đội của mình."

Ngọc Lan lúc này mới hiểu được tại sao anh lại có ác cảm với nàng lúc đầu. Nàng không phải là một gánh nặng, mà là một "người ngoài", một yếu tố không thể kiểm soát, gợi lại cho anh ký ức đau thương nhất.

"Tôi xin lỗi," nàng thì thầm.

"Không phải lỗi của cô," anh đáp.

Đêm đó, bức tường băng cuối cùng giữa họ đã hoàn toàn tan vỡ. Họ không còn là hai cá thể bị ép phải làm việc chung, mà đã trở thành hai người đồng đội thực sự, cùng chia sẻ một gánh nặng, một nỗi đau, và một mục tiêu chung.

Khi trời gần sáng, cơn sốt của Minh cuối cùng cũng hạ. Anh ta đã qua cơn nguy kịch.

Bạch Hoài An và Lãnh Nguyệt Hàn thở phào nhẹ nhõm. Họ đã thắng được tử thần trong gang tấc.

Nhưng khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào cửa hang, tiếng chó săn lại bắt đầu vang lên, ngày một gần hơn. Kẻ địch đã tìm ra dấu vết của họ.

Cuộc chiến sinh tồn, vẫn chưa kết thúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×