Sáng sớm, sương mù phủ dày khắp sơn cốc, làm những tảng đá, bụi cây và mặt suối ánh lên màu bạc mờ ảo. Hạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn không khí trong lành lạ thường. Cô nhận ra cơ thể mình dường như đã thích nghi một phần với sơn cốc, luồng khí nhỏ trong cơ thể dần ổn định hơn so với hôm qua.
Trường An đứng phía trước, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô: “Hôm nay, ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ đặc biệt. Ngươi sẽ phải tìm và thu phục linh thú đầu tiên của mình.”
Hạ Nguyệt nhăn mặt, vừa phấn khích vừa lo lắng. “Linh thú… thu phục… sao… sao tôi biết cách?”
Trường An không trả lời bằng lời, chỉ ra hiệu cho cô theo mình. Họ đi xuyên qua rừng núi, mây trắng vờn quanh những ngọn cây, ánh sáng xuyên qua tạo thành những tia sáng lung linh. Tiếng nước suối róc rách, tiếng chim hót, và cả tiếng gió rít qua kẽ lá, tất cả khiến Hạ Nguyệt cảm thấy vừa sợ, vừa thích thú.
Sau một đoạn đường, họ đến một thung lũng nhỏ, nơi mà những linh khí dày đặc như chờ đợi. Trường An dừng lại, hạ giọng: “Ở đây, linh thú sẽ thử ngươi. Nếu ngươi muốn nó làm đồng hành, ngươi phải cho nó thấy sức mạnh và sự kiên nhẫn của mình. Hiểu chứ?”
Hạ Nguyệt gật đầu, tim đập dồn dập. Cô chưa từng nghĩ rằng tu tiên lại có những thử thách trực tiếp với sinh vật sống, và nhất là sinh vật có sức mạnh khủng khiếp như vậy.
Bỗng, từ trong bụi cây, một luồng sáng nhỏ lóe lên. Một sinh vật nhỏ, thân hình như thỏ, lông trắng óng ánh, đôi mắt to tròn trong vắt nhìn cô. Hạ Nguyệt khẽ rùng mình. Linh thú nhìn cô, lông dựng đứng, thân hình căng cứng, như đang cảnh giác tuyệt đối.
“Chào… xin chào?” cô lí nhí, bước chậm lại, cố gắng không làm nó hoảng sợ. Linh thú nghiêng đầu, nhảy lùi vài bước, đôi tai dựng đứng, ánh mắt dò xét.
Trường An đứng sau lưng cô, giọng nghiêm: “Đừng vội tiếp cận. Hãy quan sát trước, rồi dùng năng lực của mình để giao tiếp.”
Hạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, tập trung vào luồng khí trong cơ thể. Cô cố gắng hoà nhịp với linh khí xung quanh, rồi nhắm vào linh thú. Một luồng năng lượng nhỏ thoát ra từ tay cô, dịu dàng, không hề gây hại.
Linh thú chớp mắt, nhảy lùi thêm vài bước. Hạ Nguyệt run rẩy, nhưng không dừng lại. Cô nhắc nhở bản thân: “Mình phải kiên nhẫn… phải hiểu nó… phải kết nối…”
Cả thung lũng dường như lặng im. Chỉ còn tiếng thở của cô và ánh sáng lung linh từ linh khí. Sau một lúc, linh thú chậm rãi tiến gần cô hơn, hít nhẹ, đôi tai rung rinh. Hạ Nguyệt cười mỉm, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
Trường An đứng quan sát, trong mắt lóe lên một tia khen ngầm. Anh bước tới, giọng trầm: “Tốt. Ngươi biết cách kiên nhẫn. Nhưng thử thách thực sự chưa kết thúc.”
Chưa kịp hiểu, một tiếng gầm vang lên từ phía rừng rậm. Một linh thú lớn lao ra, thân hình cao gần bằng một người, bốn chân mạnh mẽ, lông ánh bạc, mắt đỏ như lửa. Nó gầm gừ, nhìn Hạ Nguyệt như muốn đoạt mạng cô ngay lập tức.
Cô giật mình, chân run rẩy. “Sư phụ… cứu tôi!”
Trường An bước ra, tay cầm kiếm gỗ đặc biệt, luồng khí xung quanh anh trỗi dậy, khiến không gian rung động. Anh nghiêm giọng: “Không cần la hét. Dùng trí tuệ, không phải sức mạnh, để đối mặt.”
Hạ Nguyệt nhìn linh thú hung dữ, nhắm mắt, thở sâu, cố gắng hoà nhịp với luồng khí xung quanh. Cô tưởng tượng linh thú nhỏ trong tay, dùng sức mạnh dịu dàng nhưng kiên định. Một luồng sáng nhẹ thoát ra từ lòng bàn tay cô, chiếu vào linh thú hung dữ.
Linh thú khựng lại, đôi mắt đỏ dần dịu xuống. Nó nhếch mép, thở dài, rồi bất ngờ lùi ra, nhường đường cho cô tiến gần linh thú nhỏ. Hạ Nguyệt mở mắt, lòng run run, nhưng một niềm vui lạ lùng trào dâng.
“Ngươi đã thành công bước đầu. Nhưng nếu muốn nó làm đồng hành, ngươi phải đồng ý thử thách cuối cùng: bảo vệ linh thú nhỏ khi nó gặp nguy hiểm.” Trường An nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng.
Chưa kịp chuẩn bị, một luồng khí đen từ rừng lao tới, muốn tấn công linh thú nhỏ. Hạ Nguyệt hốt hoảng, nhảy ra chắn trước. Tim cô đập thình thịch, nhưng luồng khí trong cơ thể dường như tự vận hành, tạo thành tấm khiên mỏng che chắn linh thú.
Linh thú nhỏ nhảy lên vai cô, run rẩy, nhưng tin tưởng. Cô ôm chặt, cảm nhận sức mạnh dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể. Cơn đau mệt mỏi từ luyện tập hôm qua hiện lên, nhưng cô không còn sợ. Mỗi luồng khí, mỗi nhịp tim, đều như đang nhảy cùng nhau, hoà làm một.
Trường An đứng ngoài, đôi mắt sáng rực, nhưng vẫn không can thiệp. Anh muốn cô tự trải qua cảm giác này, để thực sự hiểu tu tiên không chỉ là sức mạnh mà còn là trách nhiệm và sự kết nối.
Sau một hồi căng thẳng, luồng khí đen tan biến. Hạ Nguyệt thở hổn hển, mồ hôi ướt sũng, nhưng trong lòng tràn đầy niềm vui và tự hào. Linh thú nhỏ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tin tưởng, rồi nhảy vào lòng cô, cuộn tròn như một đứa trẻ.
“Ngươi… tên gì?” cô thì thầm, vuốt ve linh thú. Nó kêu một tiếng nhỏ, như đáp lại. Hạ Nguyệt cười tươi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trường An tiến lại gần, giọng trầm mà hiếm hoi nở nụ cười: “Ngươi đã chọn được đồng hành đầu tiên. Ta hy vọng, đây sẽ là bước đầu của con đường dài mà ngươi phải đi. Và… hãy ghi nhớ: mỗi sinh vật trong sơn cốc đều có linh hồn và trí tuệ. Học cách tôn trọng chúng, ngươi sẽ tiến bộ nhanh hơn.”
Hạ Nguyệt cúi đầu, ánh mắt rạng rỡ. Cô chưa từng cảm thấy hạnh phúc đến thế, vừa vì chiến thắng thử thách, vừa vì cảm giác được tin tưởng, được kết nối với một sinh vật và… với sư phụ.
Buổi chiều trôi qua, ánh nắng chiếu xuyên qua mây, lấp lánh trên suối và tán lá. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ, bước theo Trường An đi qua những con đường mây, lòng tràn đầy kỳ vọng. Cô biết rằng sơn cốc không chỉ là nơi luyện tập, mà còn là nơi trái tim cô bắt đầu thay đổi, nơi cô học cách yêu thương, kiên nhẫn, và trưởng thành.
Khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả thung lũng, Hạ Nguyệt đứng trên tảng đá, nhìn Trường An. Tim cô đập nhanh, một cảm giác kỳ lạ trào dâng: vừa sợ, vừa hứng thú, vừa muốn gần gũi anh hơn. Linh thú nhỏ rúc vào lòng cô, như muốn bảo vệ cô, và cô biết rằng từ hôm nay, cả cô và linh thú, sẽ cùng nhau bước vào con đường tu tiên đầy thử thách, đầy nguy hiểm… nhưng cũng đầy kỳ diệu.
Trường An đứng phía sau, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh sáng hoàng hôn phản chiếu, tạo nên một khoảng khắc hiếm hoi mềm mại, khiến Hạ Nguyệt cảm thấy tim mình lạc nhịp. Cô biết, người đàn ông này sẽ là người định hình số phận của cô… và có lẽ, cả trái tim cô nữa.