Sương mù buổi sáng vẫn dày đặc trên sơn cốc, bao phủ những tảng đá, bụi cây và mặt suối bằng một lớp ánh bạc mờ ảo. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Hôm nay, Trường An nói sẽ dẫn cô đi đối mặt với thử thách đầu tiên nghiêm trọng – điều mà anh gọi là “bài học kiên nhẫn thực sự”. Cô hít một hơi dài, đôi mắt sáng lên quyết tâm. “Mình đã trải qua thử thách với linh thú nhỏ… mình có thể làm được.”
Trường An đứng trước mặt, ánh mắt nghiêm nghị. “Ngươi sẽ học cách đối mặt với nguy hiểm thực sự. Đây không phải trò chơi, và cũng không phải chỉ luyện khí đơn giản. Ngươi cần giữ bình tĩnh, phân tích tình hình, và bảo vệ linh thú của mình.”
Hạ Nguyệt gật đầu, tay vẫn ôm linh thú. “Vâng, sư phụ. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Họ đi sâu vào khu rừng cổ thụ, nơi linh khí dày đặc hơn bất cứ nơi nào cô từng bước qua. Mỗi bước chân của Hạ Nguyệt đều cảm nhận rõ dòng năng lượng xung quanh, cả ánh sáng lẫn bóng tối như đang sống động, lay động theo nhịp thở của cô. Đột nhiên, một luồng gió mạnh quét qua, khiến cây lá rung lên inh ỏi. Hạ Nguyệt giật mình, linh thú nhỏ rúc vào ngực cô, run rẩy. Cô nhìn Trường An: “Sư phụ… có nguy hiểm không ạ?”
Anh chỉ nhíu mày, bước tới, bàn tay che nắng hướng về phía trước: “Ngươi sẽ thấy. Bình tĩnh, không được sợ hãi. Sợ hãi là kẻ thù lớn nhất.”
Không lâu sau, từ bóng cây, một sinh vật khổng lồ xuất hiện. Toàn thân phủ vảy xanh thẫm, mắt đỏ rực, móng vuốt dài như dao, răng nanh sắc nhọn. Nó gầm vang, cả khu rừng rung chuyển theo tiếng gầm. Hạ Nguyệt hít sâu, thở ra đều, cố gắng ổn định luồng khí trong cơ thể. Linh thú nhỏ trên tay cô rung lắc, ánh mắt hoảng sợ. Cô thì thầm: “Đừng sợ, chúng ta cùng nhau… mình sẽ bảo vệ cậu.”
Trường An đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng. Anh không can thiệp trực tiếp, chỉ quan sát. “Ngươi phải tự trải qua. Học cách điều khiển khí, học cách bảo vệ linh thú và chính mình. Nếu không, ngươi sẽ thất bại.”
Hạ Nguyệt cảm thấy tim đập dồn dập, nhưng không lui bước. Cô nhắm mắt, tập trung vào luồng khí trong cơ thể, cảm nhận từng cử động của sinh vật hung dữ. Sinh vật lao tới, từng bước chân rung chuyển mặt đất. Hạ Nguyệt cố gắng điều khiển luồng khí, tạo ra một lớp khiên mỏng trước linh thú nhỏ. Lớp khiên lung linh như thủy tinh, phản chiếu ánh sáng xuyên qua tán lá, vừa bảo vệ linh thú, vừa khiến cô cảm thấy tự tin hơn.
Sinh vật gầm lên, tấn công dồn dập, nhưng Hạ Nguyệt bình tĩnh, kết hợp hít thở đều và luồng khí ổn định trong cơ thể, tránh được nhiều đòn. Cô học cách di chuyển linh hoạt, phối hợp với ánh sáng của linh khí, tạo ra những bước đi uyển chuyển như múa, vừa phòng thủ vừa tìm cơ hội phản công nhẹ nhàng. Một cú tấn công mạnh, Hạ Nguyệt suýt ngã, nhưng Trường An nhanh nhẹn xuất hiện ở phía sau, chỉ chạm nhẹ vào lưng cô, giúp cô cân bằng. Cô ngẩng lên, mắt gặp ánh mắt anh. Khoảnh khắc ấy, tim cô như ngừng đập trong giây lát: ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng chứa một điều gì đó… ấm áp, khiến cô run rẩy.
“Ngươi… làm tốt,” anh nói, giọng trầm, nhưng không phải để khen, mà là một lời nhắc nhở đầy uy lực. Cô mỉm cười nhỏ, vừa hồi hộp vừa hứng khởi. “Vâng, tôi… tôi sẽ tiếp tục.”
Linh thú nhỏ nhảy xuống vai cô, phát ra tiếng kêu nhẹ như cổ vũ. Hạ Nguyệt cười, vươn tay, dùng luồng khí nhẹ dẫn dắt sinh vật hung dữ lùi lại. Cả hai dường như đang nhịp nhàng phối hợp, sức mạnh hòa hợp giữa con người và linh thú. Sinh vật hung dữ cuối cùng dừng lại, nhìn cô một lúc, rồi chầm chậm lùi về rừng rậm. Hạ Nguyệt thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Linh thú nhỏ rúc vào ngực cô, kêu khe khẽ, như cảm ơn.
Trường An đứng sau, không nói lời nào. Nhưng ánh mắt anh sáng lên, nhìn Hạ Nguyệt với vẻ vừa ngạc nhiên, vừa hài lòng. Anh biết cô đã học được bài học đầu tiên: kiên nhẫn, bình tĩnh, và hòa hợp với luồng khí xung quanh.
Sau khi sinh vật hung dữ rút lui, Hạ Nguyệt ngồi trên tảng đá, tay ôm linh thú. Cô nhìn Trường An, tim đập nhanh. “Sư phụ… hôm nay… cảm ơn… vì… vì đã dạy tôi,” cô nói, giọng run run nhưng chân thành.
Trường An bước tới, giọng trầm: “Ngươi đã làm tốt. Nhưng nhớ, đây chỉ là bước đầu. Tu tiên không phải trò chơi. Ngươi sẽ còn phải đối mặt nhiều thử thách hơn. Mỗi thử thách là bài học, và mỗi bài học là cơ hội trưởng thành.”
Hạ Nguyệt nhìn anh, ánh mắt sáng rực. “Tôi… tôi muốn trưởng thành… cùng sư phụ… và linh thú.” Câu nói như trào ra từ lòng, không hề nghĩ trước, khiến tim cô rung lên.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia hiếm hoi mềm mại. Không nói gì, anh chỉ đứng bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn trong ánh hoàng hôn, khiến cô cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Buổi tối, khi ánh trăng chiếu xuyên qua tán lá, Hạ Nguyệt ngồi bên suối, linh thú nhỏ cuộn tròn trong lòng. Cô nhìn bóng mình trên mặt nước, tự nhủ: “Mình… đã học được điều gì đó. Kiên nhẫn, bình tĩnh… và kết nối với mọi thứ xung quanh.”
Cô biết rằng con đường tu tiên phía trước còn dài, còn nhiều thử thách hơn thế này. Nhưng hôm nay, cô đã học được bài học quý giá: dù sợ hãi, dù nguy hiểm, nếu kiên nhẫn và tin tưởng, mình sẽ vượt qua.
Bên cạnh cô, bóng dáng Trường An lặng lẽ quan sát, không can thiệp, nhưng ánh mắt dường như nói rằng: “Ngươi đang đi đúng hướng. Và… trái tim ngươi cũng sẽ dần trưởng thành cùng sức mạnh này.”
Hạ Nguyệt thở dài, mắt lấp lánh ánh sáng trăng. Cô cảm nhận một điều kỳ lạ: tình cảm với sư phụ đang len lỏi trong tim, âm thầm, nhưng mạnh mẽ. Cô biết rằng con đường tu tiên không chỉ thử thách sức mạnh, mà còn thử thách trái tim… và cô sẵn sàng đối mặt với cả hai.