Cơn mưa đêm bất chợt trút xuống sơn cốc, những giọt nước nặng hạt rơi từ tán lá, tạo thành âm thanh rào rạt hòa cùng tiếng gió. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ chạy theo bóng dáng Trường An vào một hang đá gần đó, lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cơn mưa khiến không khí trong rừng mát lạnh, nhưng cũng mang đến cảm giác kỳ diệu khó tả.
Linh thú nhỏ rúc vào ngực cô, rung lên từng hồi. “Đừng sợ, chúng ta cùng nhau,” cô thì thầm, vừa lau nước mưa trên lông nó vừa cảm nhận nhịp tim nhanh dồn dập của bản thân. Trường An đứng bên cạnh, áo choàng ướt sũng, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, uy nghiêm như băng.
“Đêm nay, ngươi sẽ luyện khí dưới mưa,” Trường An nói, giọng trầm mà nghiêm nghị. “Mưa lạnh sẽ thử thách ý chí của ngươi, thử thách khả năng kiên nhẫn và điều khiển khí. Nếu làm được, ngươi sẽ tiến bộ hơn gấp bội.”
Hạ Nguyệt nhìn mưa, giọt nước rơi xuống má, lòng dấy lên một chút sợ hãi. “Sư phụ… liệu tôi có làm nổi không?” Cô hỏi, giọng run run.
Anh không trả lời trực tiếp, chỉ gật đầu, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa một điều gì đó khó hiểu, khiến cô vừa sợ vừa cảm thấy an toàn kỳ lạ. “Hãy tự chứng minh bản thân. Đừng trông chờ lời khen hay bảo vệ.”
Hạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, đứng giữa mưa, nhắm mắt, cố gắng cảm nhận luồng khí quanh cơ thể. Mỗi giọt mưa rơi lên đầu, vai, tay, khiến cô rùng mình, nhưng đồng thời cũng kích thích luồng khí bên trong. Linh thú nhỏ rúc vào lòng cô, như nhắc nhở cô rằng họ không đơn độc.
Cô bắt đầu luyện khí. Luồng khí mềm mại nhưng mạnh mẽ trỗi dậy, uốn lượn khắp cơ thể. Ban đầu, luồng khí vẫn hỗn loạn, không theo ý muốn, và cô cảm thấy cơ thể run rẩy. Một cơn lạnh xâm nhập từ da thịt, nhấn mạnh rằng luyện khí dưới mưa không hề đơn giản. Cô thở đều, nhắm mắt, cố gắng hòa nhịp với từng giọt mưa, với từng rung động của linh khí xung quanh.
Trường An đứng bên cạnh, không động thủ, chỉ quan sát. Anh biết Hạ Nguyệt cần tự trải qua cảm giác này để trưởng thành. Ánh mắt anh theo dõi từng cử động, từng hơi thở, nhưng không can thiệp. Chỉ một cái nhíu mày nhỏ thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy áp lực và tò mò.
Thời gian trôi qua, mưa rơi không ngớt. Hạ Nguyệt học cách điều khiển luồng khí ổn định, đồng thời phối hợp với linh thú nhỏ. Linh thú nhảy quanh cô, đôi mắt sáng rực, góp phần dẫn dắt luồng khí trong cơ thể cô đi theo hướng mềm mại nhưng uyển chuyển. Cô cảm thấy từng mạch máu, từng luồng khí như đang sống dậy, kết nối cả cơ thể và tâm trí.
Một khoảnh khắc, khi luồng khí hòa quyện hoàn hảo, Hạ Nguyệt chợt mở mắt, và ánh mắt cô vô tình gặp Trường An. Trong ánh mưa, khuôn mặt anh trở nên huyền bí, lạnh lùng nhưng lại gần gũi một cách kỳ lạ. Trái tim cô rung lên dữ dội, cảm giác vừa sợ vừa muốn tiến gần, vừa muốn trốn tránh.
Anh bước tới, bàn tay chạm nhẹ vào vai cô, chỉ một động tác đơn giản nhưng đủ khiến luồng khí hỗn loạn trong cơ thể cô dịu lại. Cô giật mình, tim đập loạn nhịp. “Sư phụ…” cô thốt ra, giọng run run nhưng đầy ngạc nhiên.
Trường An không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt trầm lặng. Trong khoảnh khắc ấy, không gian dường như tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp và nhịp thở dồn dập của Hạ Nguyệt. Cô nhận ra rằng sư phụ không chỉ là người dạy luyện khí, mà còn là điểm tựa tinh thần khiến cô muốn mạnh mẽ hơn.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng Hạ Nguyệt không rút lui. Cô phối hợp với linh thú nhỏ, tạo ra một luồng khí sáng lung linh, chắn mọi dòng nước lạnh như tấm khiên bảo vệ. Cảm giác lạnh và nặng nhọc khiến cơ thể cô mỏi nhừ, nhưng tâm trí cô chưa bao giờ tỉnh táo đến thế. Cô biết rằng đây là bước tiến quan trọng, không chỉ trong luyện khí mà còn trong sự kết nối với linh thú và cả với sư phụ.
Một cơn gió mạnh quét qua, khiến cô ngã nhào về phía trước. Linh thú nhỏ rúc vào ngực cô, và bàn tay Trường An lập tức đỡ lấy cô. Khoảnh khắc này, khoảng cách giữa họ gần hơn bao giờ hết. Tim Hạ Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa hạnh phúc, vừa bối rối.
“Sư phụ… cảm ơn…” cô thều thào, giọng run run nhưng chân thành. Anh chỉ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô nhưng không đáp lời, nhưng cử chỉ ấy đã đủ khiến Hạ Nguyệt cảm thấy ấm áp. Cô nhận ra rằng tình cảm của mình với Trường An không chỉ dừng lại ở sự kính trọng mà còn dần chuyển thành một cảm giác khác, ngọt ngào và sâu sắc.
Đêm càng sâu, mưa vẫn không ngừng rơi. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ, đứng giữa hang đá, ánh sáng luồng khí lung linh phản chiếu qua từng giọt nước, tạo thành một cảnh tượng kỳ ảo. Cô thở đều, tim bình tĩnh hơn trước, nhận ra rằng luyện khí dưới mưa không chỉ rèn thể chất mà còn rèn tâm trí.
Trường An đứng bên cạnh, bóng dáng cao lớn trong ánh sáng mờ của đêm mưa, ánh mắt lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng lóe lên một tia hiếm hoi mềm mại. Hạ Nguyệt nhìn anh, tim đập mạnh, nhận ra rằng cô đã bắt đầu cảm nhận tình cảm dành cho người đàn ông này, vừa sợ, vừa muốn gần, vừa muốn học hỏi và trưởng thành dưới sự dẫn dắt của anh.
Cơn mưa kéo dài suốt đêm, nhưng Hạ Nguyệt không hề cảm thấy mệt mỏi. Cô hiểu rằng luyện khí không chỉ là sức mạnh mà còn là ý chí, là sự kết nối với thiên nhiên, linh thú, và cả với người dẫn dắt cô. Cô biết rằng mỗi giọt mưa rơi xuống hôm nay đều là bài học, nhắc nhở cô phải kiên nhẫn, bình tĩnh và mạnh mẽ.
Khi mặt trời bắt đầu ló dạng phía xa, mưa dần tạnh, Hạ Nguyệt đứng giữa sơn cốc, mắt nhìn theo ánh sáng bình minh. Linh thú nhỏ rúc vào lòng cô, nhảy lên vai, nhảy múa theo ánh sáng đầu tiên của ngày mới. Trường An đứng phía sau, lặng lẽ quan sát, ánh mắt dịu lại một cách hiếm hoi, khiến cô cảm thấy trái tim mình tràn đầy hạnh phúc và kỳ vọng.
Cô biết rằng chặng đường phía trước còn dài, còn nhiều thử thách, nhưng đêm mưa này đã dạy cô bài học quý giá: dù lạnh, dù sợ, nếu bình tĩnh, kiên nhẫn và tin tưởng vào bản thân và đồng hành, cô sẽ vượt qua mọi thử thách. Và cô cũng biết rằng, trái tim mình, từng bước, đang dần gắn kết với sư phụ… một mối dây tinh tế, âm thầm nhưng chắc chắn, sẽ dẫn cô qua cả sức mạnh và tình cảm trong tương lai.