sư phụ, xin đừng cưng quá!

Chương 6: Nguy hiểm ngoài hang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời vừa ló dạng sau cơn mưa đêm, những giọt nước còn đọng trên lá, tảng đá và mặt đất ẩm ướt tạo thành những làn sương mỏng. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ đi theo Trường An ra khỏi hang, từng bước chạm đất lạnh ẩm nhưng không còn cảm giác sợ hãi như đêm qua. Ánh bình minh xuyên qua tán lá, chiếu lên lớp mưa đọng còn sót lại, tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo, lung linh.

“Đêm qua, ngươi làm tốt. Nhưng hôm nay, thử thách sẽ khốc liệt hơn,” Trường An nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng mang theo một cảm giác nhấn mạnh đầy uy lực. Hạ Nguyệt cúi đầu, tim đập nhanh, vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết rằng mỗi bước đi cùng Trường An đều không hề dễ dàng, và sơn cốc này không cho phép ai lơ là dù chỉ một giây.

Họ tiến vào một khu vực rừng rậm dày đặc, nơi ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua từng tán cây, tạo thành những vệt sáng nhỏ lung linh trên mặt đất. Không khí ở đây nặng nề, linh khí đậm đặc, và Hạ Nguyệt cảm nhận từng rung động quanh cơ thể. Bỗng từ phía xa vang lên tiếng gầm của một sinh vật khổng lồ. Cô giật mình, linh thú nhỏ rung rẩy trong lòng cô, nhảy lên vai cô, như muốn cảnh báo.

Trường An dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua khu rừng. “Ngươi phải bình tĩnh. Nguy hiểm không chỉ nằm ở mắt thường, mà còn ở linh khí xung quanh.” Hạ Nguyệt hít sâu, thở đều, cố gắng ổn định luồng khí trong cơ thể. Cô nhắm mắt, cảm nhận từng rung động, từng chuyển động của sinh vật chưa xuất hiện.

Chẳng bao lâu, từ bóng cây, một sinh vật khổng lồ hiện ra. Toàn thân phủ vảy đen tuyền, mắt vàng rực, móng vuốt dài như kiếm, răng nanh sắc nhọn. Nó lao tới với tốc độ kinh hoàng, khiến cả mặt đất rung chuyển theo từng bước. Hạ Nguyệt giật mình, nhưng linh thú nhỏ nhảy xuống vai cô, kêu khe khẽ như thúc giục cô. Cô cảm thấy một luồng khí kỳ lạ truyền từ linh thú vào cơ thể, tiếp thêm sức mạnh và sự quyết tâm.

“Chúng ta cùng nhau,” cô thì thầm, đôi tay chạm vào linh thú, luồng khí trong cơ thể bắt đầu hòa quyện với luồng khí từ đồng hành. Một tấm khiên sáng lung linh xuất hiện, chắn cú tấn công đầu tiên. Sinh vật gầm vang, tấn công liên tiếp, nhưng Hạ Nguyệt phối hợp với linh thú, né tránh một cách uyển chuyển, vừa phản công nhẹ nhàng, vừa bảo vệ bản thân và đồng hành.

Trường An đứng phía sau, quan sát kỹ lưỡng. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng lóe lên một tia quan tâm khi thấy cô dần bắt nhịp với sinh vật hung dữ. Anh không can thiệp trực tiếp, chỉ theo sát từng bước, sẵn sàng hỗ trợ khi cô gặp nguy hiểm. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Hạ Nguyệt cảm thấy tim mình đập dồn dập, vừa sợ vừa phấn khích.

Thời gian trôi qua, Hạ Nguyệt dần hiểu cách điều khiển luồng khí mạnh mẽ nhưng mềm mại, vừa hợp tác với linh thú, vừa giữ nhịp thở ổn định. Linh thú nhỏ nhảy lên vai cô, ánh mắt sáng rực, phát ra tiếng kêu nhẹ như cổ vũ, và một luồng ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ nó, tạo ra những đòn phản công uyển chuyển. Sinh vật hung dữ dần chậm lại, ánh mắt dò xét, rồi chậm rãi lùi về phía rừng rậm.

Hạ Nguyệt thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại nhưng trong lòng tràn đầy niềm vui và tự hào. Cô nhận ra rằng thử thách không chỉ là sức mạnh, mà là sự phối hợp giữa ý chí, trí tuệ và tình cảm với linh thú. Trường An tiến lại gần, giọng trầm nhưng hiếm hoi nở nụ cười: “Ngươi đã làm tốt. Đây là bước đầu để hiểu rằng tu tiên không chỉ là luyện khí, mà còn là cách hợp tác và bảo vệ đồng hành.”

Hạ Nguyệt nhìn anh, tim đập nhanh. “Sư phụ… hôm nay… cảm ơn… vì… đã dạy tôi,” cô nói, giọng run run nhưng chân thành. Anh chỉ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhưng đầy dịu dàng, khiến cô cảm thấy ấm áp và tin tưởng. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ dường như gần lại hơn, không chỉ là sư phụ và học trò, mà còn là sự tin cậy sâu sắc.

Sau thử thách, họ tìm một tảng đá lớn để nghỉ ngơi. Linh thú nhỏ rúc vào lòng Hạ Nguyệt, nhảy múa theo những tia sáng còn sót lại từ bình minh. Cô nhìn ra xa, cảnh sơn cốc bạt ngàn, ngập tràn linh khí. Trái tim cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn dấy lên niềm hứng khởi cho những thử thách tiếp theo.

Trường An ngồi phía sau, bóng dáng cao lớn trong ánh sáng sớm, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa điều gì đó mềm mại. Hạ Nguyệt thở dài, cảm nhận trái tim mình dần gắn kết với sư phụ không chỉ về học thuật mà còn về tinh thần. Cô biết rằng những cảm xúc âm thầm này sẽ tiếp tục phát triển, như linh khí trong cơ thể cô, mạnh mẽ nhưng tinh tế, dẫn lối cho cô bước tiếp trên con đường tu tiên.

Họ đứng lên, tiếp tục tiến vào sơn cốc, nơi thử thách mới đang chờ đợi. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ, ánh mắt quyết tâm: cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để trưởng thành, để mạnh mẽ hơn, và để hiểu rõ hơn về Trường An – người đã dẫn dắt cô qua từng bước, qua từng thử thách, và trong lòng cô, đã trở thành điểm tựa không thể thiếu.

Mặt trời lên cao, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống sơn cốc, làm lung linh từng giọt nước còn sót lại. Hạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng khí trong cơ thể mạnh mẽ hơn trước. Linh thú nhỏ nhảy lên vai cô, và cô mỉm cười, biết rằng từ hôm nay, cả hai sẽ cùng nhau bước vào những thử thách mới, đối mặt với hiểm nguy, và dần dần trưởng thành, không chỉ về sức mạnh mà còn về trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×