"Trong những thành lũy của kẻ thù, có một người đàn bà không mang gươm, không đội mũ đồng. Nhưng nàng là kẻ duy nhất có thể quật ngã người mạnh nhất trong hàng vạn chiến binh."
Khi Samson bước vào thung lũng Sorek, nơi gió thổi từ biển có vị muối mặn và mùi nhựa gỗ cháy, cậu không biết mình đang đi vào vùng đất của những vũ nữ biết dùng mắt thay giáo.
Thành phố Timnah – biên giới giữa đất Israel và Philistine – là nơi không có thần linh, chỉ có rượu, nhục cảm và trò cá cược. Ở đó, đàn ông không cần lý do để chết, chỉ cần nhìn nhầm một người đàn bà.
Và giữa những dáng lụa mỏng manh trên sân gạch, có một người không cười như họ, cũng không e thẹn như gái làng chơi. Nàng ngồi yên, mắt nhìn thẳng, như kẻ đã biết trước kết cục của mọi thứ mình chạm tay vào.
Tên nàng là Delilah.
Không ai biết nàng đến từ đâu. Có kẻ bảo nàng là gái tế thần Dagon, từng tắm trong máu bò mộng. Có kẻ bảo nàng là quả phụ của một chiến binh Israel bị chôn sống, và từ đó, nàng căm hận cả hai giống dân.
Delilah không quan tâm. Nàng sống như con thú đi đêm – chỉ xuất hiện khi trăng mọc, chỉ rút lui khi chưa ai kịp hiểu nàng là ai.
Khi Samson lần đầu nhìn thấy Delilah, anh vừa đánh gục ba gã lính gác Philistine bằng tay không – chỉ vì chúng ngăn anh uống nước từ giếng của người Israel.
“Ngươi là Samson.”
Nàng không hỏi.
“Ta không sợ ngươi.”
Samson nhìn nàng – trong ánh mắt ấy không có lửa, nhưng có gì đó lạnh như lưỡi dao giấu trong ngực áo.
Và lần đầu tiên, Samson không thể bẻ gãy một ánh nhìn.
Delilah không chạy theo Samson. Nàng đứng yên, và đợi.
Trong những đêm tiếp theo, khi Samson quay lại, nàng không ban tặng, không nài nỉ, không thổ lộ. Nàng chỉ kể chuyện – về cát, về máu, về cha nàng từng bị kéo lê bởi chiến xa Philistine và mẹ nàng bị đánh đập vì yêu một người Israel.
“Ta không tin thần linh. Ta tin thứ duy nhất có thể cứu một người – là nỗi đau.”
Samson nghe, và đầu gối của kẻ xé xác sư tử bắt đầu mềm đi.
Trong vòng tay nàng, mái tóc anh rối vì ngón tay, không phải vì gió. Và trong lúc anh ngủ, nàng ngồi nhìn – như một tư tế chuẩn bị tế vật cho lễ dâng huyết.
Delilah hỏi Samson:
“Sức mạnh của ngươi từ đâu?”
Samson cười:
“Từ dây cung bện từ ruột nai chưa khô.”
Nàng trói anh bằng ruột nai, gọi lính. Samson bật dậy, dây đứt tan.
Delilah khóc.
Lần hai, nàng hỏi tiếp.
“Nếu ta bện tóc ngươi vào khung cửi, ngươi sẽ không còn sức.”
Nàng làm thế. Samson lại phá tan khung.
Delilah quay lưng, không nói lời nào, chỉ để lại mùi trầm cháy giữa đêm.
Lần ba, nàng không hỏi gì cả – chỉ nằm im, mặt úp vào ngực anh.
Và khi anh chạm tay lên tóc mình, anh thấy lưỡi dao… đã giấu sẵn nơi giường.
Đêm Samson ngủ say – không vì rượu, mà vì niềm tin đã nở như đóa hoa rực trong tim – Delilah cắt từng lọn tóc anh, như kẻ thu hoạch linh hồn. Không một tiếng động. Không một giọt nước mắt.
Và trong khoảnh khắc lưỡi dao chạm sợi cuối cùng, trên cao – tiếng gió thét lên như tiếng thần Yahweh gào đau đớn. Trái đất rùng mình, không vì động đất – mà vì niềm tin bị phản bội.
Samson bị trói, lôi đi như con thú.
Delilah đứng một mình, tay vẫn cầm lọn tóc rối – thứ vũ khí sắc hơn mọi lưỡi gươm trong thế giới này.
"Nàng không là thần, cũng không là quỷ. Nàng là bản thể của điều con người luôn sợ: sự yếu mềm trá hình sức mạnh, và tình yêu trá hình lưỡi gươm."