Đối mặt với vị vua đang điên loạn, người mà nàng từng kính trọng, Avelina không có một giây do dự. Nàng không phải là một thích khách, và mục tiêu của nàng không phải là làm tổn thương Bệ hạ. Nàng là một thầy thuốc, đến để chữa trị một căn bệnh tâm linh.
Khi Đức Vua Ferdinand lao tới, chiếc giá nến bằng đồng vung lên trong không khí, Avelina đã hành động. Với sự nhanh nhẹn của một chiến binh, nàng lách người né tránh đòn tấn công vụng về. Nhà vua, vì mất đà, lảo đảo về phía trước. Tận dụng cơ hội ngàn vàng đó, Avelina áp sát từ phía sau, hai bàn tay đeo găng Đá Hoàng Hôn của nàng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đặt lên hai bên thái dương của nhà vua.
"GRÀAAAA!"
Đức Vua gầm lên một tiếng như dã thú, toàn thân giãy giụa một cách dữ dội. Một luồng năng lượng hắc ám, đặc quánh từ người ông ta tuôn ra, cố gắng đẩy lùi Avelina.
Nhưng Avelina vẫn kiên định. Vầng sáng bạc từ đôi găng tay của nàng bùng lên rực rỡ, bao bọc lấy đầu của nhà vua. Nàng nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ ý chí, để Thiên Phú Minh Mẫn của mình thâm nhập vào tâm trí hỗn loạn của Bệ hạ.
Trong nhận thức của Avelina, thế giới nội tâm của nhà vua hiện ra như một cơn ác mộng. Bầu trời u ám, mặt đất nứt nẻ, và khắp nơi là những bụi gai màu đen khổng lồ, tua tủa những mũi nhọn sắc bén. Những bụi gai này quấn chặt lấy mọi thứ, và từ trong đó, những lời thì thầm độc địa không ngừng vang lên: "Phản bội... lật đổ... giết...". Đó chính là ma thuật của Lilia.
Ánh sáng bạc của Avelina bắt đầu lan tỏa, giống như ánh bình minh xua tan bóng đêm. Ánh sáng chiếu đến đâu, những lời thì thầm yếu đi đến đó, những bụi gai bắt đầu co rúm lại. Nhưng chúng quá nhiều, quá ngoan cố. Gốc rễ của chúng đã ăn quá sâu.
Avelina biết, chỉ thanh tẩy bề mặt là không đủ. Nàng phải nhổ tận gốc.
Trong khi một tay vẫn giữ chặt thái dương nhà vua, tay kia của nàng rút con dao găm tinh thể "Soul-piercer" ra khỏi bao da bên đùi. Nàng không cần dùng nó để đâm vào thể xác. Nàng chỉ cần dùng ý chí để điều khiển sức mạnh của nó.
Trong thế giới tâm linh, Avelina "nhìn" thấy gốc rễ của tất cả những bụi gai kia đều quy tụ về một điểm, một khối u màu đen đang đập nhịp nhàng như một trái tim bệnh hoạn. Đó chính là nơi Lilia đã cắm sâu nhất ma thuật của mình.
Nàng giơ con dao găm tâm linh của mình lên, và với tất cả sức mạnh ý chí, nàng chém một nhát quyết định vào khối u đó.
XOẸT!
Một tiếng hét vô hình vang vọng trong tâm trí. Khối u màu đen vỡ tan thành tro bụi. Tất cả những bụi gai còn lại đồng loạt khô héo và tan biến. Bầu trời trong tâm trí nhà vua trở nên quang đãng.
Ở thế giới thực, Đức Vua Ferdinand hét lên một tiếng cuối cùng rồi mềm nhũn ra, ngã xuống sàn, bất tỉnh. Luồng khí hắc ám, ngột ngạt trong căn phòng đã hoàn toàn biến mất, trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Avelina lảo đảo lùi lại, mồ hôi ướt đẫm trán. Cuộc chiến tâm linh vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của nàng. Nàng thở hổn hển, dựa người vào tường.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Kael lao vào, mặt tái đi vì lo lắng. Hắn thấy cha mình nằm bất tỉnh trên sàn, và Avelina trông kiệt sức nhưng vẫn an toàn.
"Cha!" hắn kêu lên, vội chạy đến bên nhà vua. Hắn kiểm tra hơi thở và mạch đập. Vẫn ổn định. Và quan trọng nhất, vẻ điên loạn, hoang tưởng trong đôi mắt nhắm nghiền của cha hắn đã không còn, thay vào đó là một sự yên bình sâu sắc.
Kael ngẩng lên nhìn Avelina, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc, biết ơn và một sự kính sợ không thể che giấu. Hắn không hiểu nàng đã làm gì, nhưng hắn biết, nàng vừa cứu vớt cả vương quốc này.
"Chúng ta phải đi," Kael nói, giọng khẩn trương. "Trước khi có người phát hiện."
Hắn đỡ lấy Avelina, người đang gần như không còn sức lực, và dìu nàng đi. Họ cùng nhau thoát ra khỏi hoàng cung theo con đường bí mật, biến mất vào màn đêm ngay trước khi bình minh ló dạng. Sự hợp tác trong hiểm nguy đã tạo nên một mối liên kết mới giữa họ, không phải tình yêu, mà là sự tin tưởng và tôn trọng của những người đồng minh đã cùng nhau vào sinh ra tử.
Cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất bên dưới hoàng cung.
Lilia đang ngồi trong tư thế thiền định, tay ôm chặt mảnh "Nước Mắt Của Mặt Trăng". Đột nhiên, một cơn đau như trời giáng ập xuống tâm trí cô ta. Cảm giác như thể một phần linh hồn của mình bị xé toạc một cách tàn nhẫn.
"Áaaaaa!"
Cô ta hét lên một tiếng thảm thiết, ngã vật ra sàn, máu tươi từ mũi và tai bắt đầu túa ra. Mảnh tinh thể trong tay cô ta cũng mất đi ánh sáng, trở nên mờ đục. Mối liên kết ma thuật của cô ta với nhà vua đã bị cắt đứt một cách phũ phàng. Ma thuật của cô ta đã bị phản phệ.
Khi cơn đau dịu đi, Lilia run rẩy gượng dậy. Cô ta không chỉ bị thương về mặt thể xác. Năng lực của cô ta đã bị suy yếu nghiêm trọng. Và quan trọng hơn, cô ta nhận ra một sự thật kinh hoàng: Avelina không chỉ có thể phòng thủ. Avelina có thể tấn công ngược lại cô ta thông qua chính những sợi dây ma thuật mà cô ta giăng ra.
Lòng kiêu hãnh của một kẻ nắm trong tay sức mạnh hắc ám đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại sự sợ hãi và căm thù điên cuồng. Vũ khí lớn nhất của cô ta, khả năng thao túng từ xa, đã bị phá giải. Cô ta đã bị dồn vào chân tường.
Avelina được Kael đưa đến một căn nhà an toàn của gia tộc Valois trong thành. Nàng kiệt sức nhưng trong lòng lại vô cùng thanh thản.
Kael rót cho nàng một tách trà ấm. Hắn ngồi đối diện, im lặng nhìn người con gái đã liều mạng vì vương quốc.
"Avelina," hắn nói, giọng đầy chân thành. "Ta... cả vương quốc này, nợ nàng một món nợ không bao giờ có thể trả hết."
Avelina nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng đầu tiên của ngày mới đang chiếu rọi. Cuộc khủng hoảng trước mắt đã được giải quyết. Nhà vua sẽ tỉnh lại, hoàn toàn bình thường, có lẽ chỉ nghĩ rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
"Món nợ vẫn chưa được trả cho đến khi đầu của con rắn độc bị nghiền nát," nàng nói, giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên định. "Lilia bây giờ đã bị thương. Và một con rắn bị thương luôn là con rắn nguy hiểm nhất. Cô ta sẽ trở nên điên cuồng và liều lĩnh."
Nàng biết, sau thất bại này, Lilia sẽ không còn lẩn trốn trong bóng tối nữa. Cuộc chiến ma thuật thầm lặng đã kết thúc. Và cuộc đối đầu công khai, một mất một còn, sắp sửa bắt đầu.