Sự Trả Thù Của Đóa Hồng Gai

Chương 7: Mật Thư Của Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bản báo cáo của Elias Vance nằm trên bàn, từng con chữ như đang nhảy múa trước mắt Avelina. Năng lực mê hoặc. Một sức mạnh phi tự nhiên. Giả thuyết này như một chiếc chìa khóa, đột ngột mở ra tất cả những cánh cửa bí ẩn, giải thích cho những điều phi lý nhất trong kiếp trước. Nó giải thích tại sao Thái tử Kael, một người thông minh và kiêu ngạo, lại có thể mù quáng tin vào từng lời nói của Lilia. Nó giải thích tại sao Hoàng hậu Isabella, một người phụ nữ sắc sảo và đa nghi, lại có thể yêu mến và tin tưởng cô ta một cách vô điều kiện. Họ không chỉ bị sự quyến rũ và tài diễn xuất đánh lừa. Họ đã bị thao túng.

Avelina cảm thấy một cơn ớn lạnh, nhưng ngay sau đó là một sự rõ ràng đến tàn nhẫn. Kẻ thù của nàng mạnh hơn nàng nghĩ, nhưng điều đó cũng có nghĩa là nàng đã tìm ra đúng hướng. Nàng không thể dùng những âm mưu chính trị thông thường để chống lại một kẻ có thể bẻ cong ý chí của người khác. Nàng cần một loại vũ khí khác.

Ngay lập tức, nàng lại chôn mình trong thư viện gia tộc. Nhưng lần này, mục tiêu của nàng không phải là những cuốn sách về tài chính hay quân sự. Nàng đi thẳng đến khu vực sâu nhất, bụi bặm nhất, nơi chứa những cuốn sách cổ mà hàng thế kỷ qua không ai buồn động tới. Đây là kho tàng tri thức của nhà Valois, lưu giữ lịch sử của một trong những gia tộc lâu đời nhất vương quốc. Nàng tin rằng, nếu có thứ gì đó có thể chống lại năng lực của Lilia, câu trả lời phải nằm ở đây.

Nàng bắt đầu tìm kiếm, lật giở những trang giấy đã ố vàng, mỏng manh như cánh bướm. Nàng đọc về những truyền thuyết cổ xưa, những câu chuyện thần thoại về các á thần, về những cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối. Hầu hết đều là những câu chuyện hoang đường. Nhưng Avelina, với kinh nghiệm của một người đã chết đi sống lại, biết rằng ranh giới giữa thần thoại và sự thật đôi khi lại vô cùng mong manh.

Nàng tìm kiếm bất kỳ từ khóa nào liên quan: "mê hoặc", "thao túng", "giọng nói ma thuật", "sức mạnh ý chí". Nàng đối chiếu những ghi chép về các gia tộc đã suy vong với những gì Elias Vance đã điều tra được về lai lịch mờ ám của Lilia. Công việc tìm kiếm như mò kim đáy bể, mệt mỏi và thường xuyên đi vào ngõ cụt. Nhưng sự kiên nhẫn của Avelina, thứ đã được tôi luyện qua năm năm địa ngục, giờ đây đã trở thành một đức tính đáng sợ.

Sau hai ngày tìm kiếm không ngừng nghỉ, khi đôi mắt nàng đã đỏ ngầu vì thiếu ngủ, tay nàng tình cờ chạm vào một cuốn sách nằm khuất sau một chồng bản đồ cũ. Nó không có gáy sách lộng lẫy, chỉ là một cuốn sổ tay bọc da đã sờn cũ, khóa bằng một chiếc móc bạc đã xỉn màu. Trên bìa không có tựa đề, chỉ có một huy hiệu nhỏ hình một con mắt mở to, nằm giữa một vòng tròn. Huy hiệu cổ của dòng dõi Valois sơ khai.

Trái tim Avelina đập mạnh. Nàng cẩn thận mở khóa và lật trang đầu tiên. Nét chữ viết tay bên trong đã nhòe đi theo năm tháng, nhưng vẫn có thể đọc được. Đây là nhật ký của một trong những tổ tiên của nàng, Bá tước Alaric de Valois, người sống cách đây hơn năm trăm năm.

Và khi đọc những dòng chữ đó, Avelina biết rằng mình đã tìm thấy thứ mình cần.

Bá tước Alaric không viết về những cuộc chinh phạt hay những yến tiệc xa hoa. Ông viết về một cuộc chiến bí mật, một cuộc chiến không có gươm đao hay máu chảy, mà ông gọi là "Cuộc chiến của những lời Thì Thầm". Đó là cuộc đối đầu giữa các gia tộc sở hữu những "Thiên Phú" - những năng lực đặc biệt được di truyền qua huyết thống.

Nhật ký mô tả chi tiết về một gia tộc hùng mạnh tên là Silvani, những người sở hữu "Thiên Phú Thuyết Phục". Giọng nói của họ mang một ma lực kỳ lạ, có thể từ từ uốn nắn cảm xúc, gieo rắc sự tin tưởng hoặc nghi ngờ vào tâm trí người khác. Họ không thể ra lệnh trực tiếp, nhưng họ có thể khiến nạn nhân tự nguyện làm theo ý mình mà không hề hay biết.

“Bọn họ là những con rắn thì thầm,” Bá tước Alaric viết. “Lời nói của chúng là mật ngọt tẩm độc, từ từ thấm vào tai, làm mục ruỗng ý chí và biến những vị vua anh minh thành những bạo chúa ngu ngốc.”

Avelina đọc mà cảm thấy sống lưng lạnh toát. Sự mô tả này hoàn toàn khớp với những gì Lilia đã làm.

Cuốn nhật ký cũng ghi lại rằng, gia tộc Silvani vì quá nguy hiểm nên đã bị các gia tộc khác liên minh tiêu diệt hoàn toàn. Dòng máu của họ được cho là đã tuyệt tự. Nhưng Avelina biết, Lilia chính là một hậu duệ còn sót lại, một con rắn độc đã ngủ yên suốt nhiều thế kỷ và giờ đã thức tỉnh.

Quan trọng hơn cả, Bá tước Alaric đã viết về cách để chống lại năng lực này.

“Thiên Phú Thuyết Phục không phải là không thể chống lại. Nó tấn công vào những kẽ hở của tâm trí: sự tham lam, nỗi sợ hãi, lòng ham muốn và sự yếu đuối. Một ý chí sắt đá, một tâm trí trong sáng không gợn sóng, một mục tiêu rõ ràng không gì lay chuyển được chính là tấm khiên vững chắc nhất.”

Nhưng đó chưa phải là tất cả. Trang cuối cùng của cuốn nhật ký mới là điều khiến Avelina thật sự chấn động.

“Để chống lại lời thì thầm, Thần linh đã ban cho một số dòng dõi khác những Thiên Phú đối trọng. Gia tộc chúng ta, nhà Valois, được ban cho ‘Thiên Phú Minh Mẫn’. Nó không phải là một sức mạnh tấn công, mà là khả năng nhìn thấu sự dối trá, cảm nhận được những dòng chảy cảm xúc bất thường và giữ cho tâm trí luôn tỉnh táo trước mọi sự mê hoặc. Thiên Phú này đã ngủ yên trong huyết quản của chúng ta qua nhiều thế hệ, chỉ chờ đợi một hậu duệ có đủ ý chí và trải qua nghịch cảnh tột cùng để đánh thức nó.”

Một hậu duệ có đủ ý chí và trải qua nghịch cảnh tột cùng.

Avelina đặt tay lên ngực mình. Nàng đã trải qua nghịch cảnh tột cùng. Nàng đã chết và sống lại. Liệu có phải, cơ hội thứ hai này không chỉ đơn thuần là sự may mắn, mà còn là một định mệnh, một sự lựa chọn của huyết thống?

Cuốn nhật ký cũng đề cập đến một loại khoáng thạch màu đen, gọi là "Đá Hoàng Hôn" (Duskstone), có khả năng khuếch đại sự tập trung và giúp ổn định tinh thần, là một công cụ hữu ích cho những người muốn rèn luyện ý chí để chống lại sự thao túng.

Avelina khép cuốn nhật ký lại, trong đầu đã có một kế hoạch rõ ràng. Nàng không còn hoang mang. Nàng đã có bản đồ, và nàng đã tìm thấy vũ khí của mình.

Việc đầu tiên nàng làm là triệu tập Đại úy Marcus đến thư phòng một cách bí mật.

"Đại úy," Avelina nói ngay khi Marcus vừa hành lễ, không một lời vòng vo. "Ta cần sự giúp đỡ của ngài trong một việc tối mật."

Marcus, người giờ đây xem Avelina như một vị thần hộ mệnh của gia tộc, lập tức đáp: "Bất cứ điều gì, thưa tiểu thư."

"Ta tin rằng, kẻ thù của chúng ta không chỉ dùng mưu kế thông thường," Avelina giải thích một cách cẩn trọng. "Có thể có những phương thức ảnh hưởng đến tinh thần của người khác. Ta cần ngài tìm cho ta một loại đá, gọi là Đá Hoàng Hôn. Theo ghi chép cổ, nó có màu đen mờ, thường được tìm thấy ở những vùng núi lửa cũ phía Đông. Ta cần một số lượng đủ lớn."

Nàng tiếp tục. "Ngoài ra, hãy chọn trong đội của ngài khoảng mười binh sĩ. Ta không cần những người mạnh nhất, ta cần những người có ý chí kiên định nhất, những người ít bị tình cảm chi phối, có thể giữ được cái đầu lạnh trong mọi tình huống. Ta có một vài bài kiểm tra đặc biệt dành cho họ."

Dù những yêu cầu này vô cùng kỳ lạ, Marcus không hề hỏi một lời. "Thần sẽ lên đường ngay lập tức." Lòng trung thành tuyệt đối của anh ta chính là tài sản quý giá nhất của Avelina lúc này.


Trong khi Avelina đang chuẩn bị cho cuộc chiến vô hình, ở phía bên kia bàn cờ, Lilia cũng đang cảm thấy bất an.

Cô ta ngồi trong căn phòng nhỏ dành cho người hầu, khuôn mặt thiên thần nhăn lại vì bực tức. Kế hoạch hoàn hảo của cô ta, kế hoạch về con mèo Ngọc Tuyết, đã thất bại một cách không thể giải thích được. Ai đó đã ra tay trước. Ai đó đã biết được ý đồ của cô ta. Điều này chưa bao giờ xảy ra ở "vòng lặp" trước.

Vòng lặp. Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên Lilia sống cuộc đời này. Cô ta cũng là một người trọng sinh. Nhưng khác với Avelina, người chỉ có ký ức của một kiếp, Lilia đã sống đi sống lại cuộc đời này ba lần. Hai lần trước, cô ta đã thành công. Cô ta đã dùng Thiên Phú của mình để quyến rũ Thái tử, loại bỏ Avelina, và cuối cùng trở thành Hoàng hậu, nắm trong tay quyền lực tối cao. Nhưng ở cuối hai cuộc đời đó, một biến cố bất ngờ luôn xảy ra khiến cô ta chết và quay lại từ đầu. Cô ta tin rằng, có một "lỗi" nào đó trong định mệnh mà cô ta cần phải sửa chữa để có được một cái kết viên mãn.

Lần này, ngay từ đầu, cô ta đã cảm thấy có gì đó khác lạ. Một sự cản trở vô hình. Avelina de Valois, người đáng lẽ phải là một con cừu non ngu ngốc, lại trở nên sắc sảo và khó đoán. Kế hoạch đầu tiên thất bại. Cô ta cảm thấy quyền năng của mình khi tác động lên những người xung quanh dường như có chút suy giảm, không còn thuận lợi như trước.

"Chắc chắn có một biến số mới đã xuất hiện," Lilia thì thầm. "Mình phải đẩy nhanh kế hoạch. Không thể đi theo con đường cũ được nữa. Mục tiêu tiếp theo... phải là Thái tử Kael."


Vài ngày sau, Đại úy Marcus trở về cùng với một chiếc hộp gỗ chứa đầy những viên Đá Hoàng Hôn thô ráp, đen mờ.

Đêm đó, Avelina ở một mình trong một gian phòng tập võ cũ kỹ của dinh thự. Nàng bắt đầu thực hành những bài tập rèn luyện tinh thần được mô tả trong nhật ký của tổ tiên: những kỹ thuật thở sâu, những phương pháp thiền định để làm tâm trí trống rỗng và tập trung ý chí vào một điểm duy nhất.

Nó cực kỳ khó khăn và mệt mỏi. Nhưng Avelina không bỏ cuộc. Nàng cầm một viên Đá Hoàng Hôn trong lòng bàn tay. Cảm giác mát lạnh của viên đá dường như giúp nàng tập trung hơn, xua tan những suy nghĩ hỗn loạn.

Nàng đứng trước một chiếc gương lớn, nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận dòng chảy năng lượng trong cơ thể mình, cố gắng đánh thức "Thiên Phú Minh Mẫn" đang ngủ yên trong huyết quản.

Khi nàng mở mắt ra, một cảnh tượng kinh ngạc đã xảy ra. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ một giây thôi, hình ảnh phản chiếu của nàng trong gương dường như được bao bọc bởi một vầng hào quang màu bạc mờ ảo. Đôi mắt nàng dường như sáng hơn, sâu hơn, có thể nhìn thấu mọi thứ.

Nó biến mất ngay lập tức. Nhưng Avelina biết, đó không phải là ảo giác.

Nó đã thức tỉnh.

Một nụ cười thật sự, nụ cười đầu tiên kể từ khi trọng sinh, nở trên môi nàng. Đó là nụ cười của một kẻ đã tìm thấy thanh gươm của mình trong bóng tối.

Cuộc chiến giờ đây đã thực sự công bằng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!