Sự thức tỉnh của "Thiên Phú Minh Mẫn" không phải là một phép màu biến Avelina thành một người toàn năng. Nó giống như việc mở ra một giác quan mới. Ban đầu, nó rất yếu ớt và chập chờn, chỉ là một cảm giác mơ hồ, một trực giác sắc bén hơn. Avelina biết rằng để biến nó thành một vũ khí thực thụ, nàng cần phải rèn luyện không ngừng.
Những ngày tiếp theo, nàng dành phần lớn thời gian trong trạng thái thiền định, thực hành các bài tập kiểm soát ý chí mà tổ tiên đã ghi lại. Nàng học cách tạo ra một "thành trì" trong tâm trí, một không gian nội tâm bất khả xâm phạm, nơi mọi cảm xúc hỗn loạn đều bị gạt ra ngoài.
Đồng thời, nàng không quên kế hoạch thực tế. Sử dụng một phần nguồn vốn mới có được, Avelina thông qua Elias Vance, bí mật thuê những người thợ kim hoàn khéo léo nhất. Họ nhận được một đơn hàng kỳ lạ: chế tác những viên "Đá Hoàng Hôn" thô ráp thành những món trang sức tinh xảo nhưng kín đáo. Vài ngày sau, nàng đã có trong tay một bộ sưu tập nhỏ: một chiếc trâm cài tóc có viên đá đen làm tâm, một chiếc nhẫn bạc với mặt đá được mài giũa tinh tế, và quan trọng nhất là một mặt dây chuyền nhỏ, được thiết kế để có thể giấu gọn bên trong lớp váy áo.
Nàng tự mình đeo chiếc mặt dây chuyền. Một chiếc trâm cài được trao cho Hannah. Chiếc nhẫn được gửi đến Đại úy Marcus. Và một chiếc kẹp cà vạt được nàng khéo léo tặng cho cha mình như một món quà, với lý do rằng màu đen của viên đá hợp với vẻ uy nghiêm của ông. Nàng giải thích đó chỉ là một loại mã não mới lạ. Nàng đang âm thầm xây dựng một vòng tròn bảo vệ cho những người mà nàng tin tưởng nhất.
Trong khi Avelina đang củng cố phòng tuyến của mình, Lilia cũng không hề ngồi yên. Kế hoạch tiếp cận Hoàng hậu đã thất bại, con đường đó giờ đây đầy rẫy sự giám sát và nghi kỵ. Lilia, với kinh nghiệm của ba kiếp người, biết rằng mục tiêu tiếp theo, tuy khó khăn hơn nhưng lại hiệu quả nhất, chính là Thái tử Kael.
Cô ta biết Kael có lòng tự tôn của một đế vương, nhưng sâu bên trong lại có một sự mềm lòng khó giải thích đối với những kẻ yếu đuối, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp gặp hoạn nạn. Đó là một "lỗi" trong tính cách của hắn mà cô ta đã khai thác thành công ở các kiếp trước.
Kế hoạch của cô ta rất đơn giản. Kael có thói quen đến Thư viện Hoàng gia vào mỗi buổi chiều để đọc các báo cáo. Lilia, với tư cách một người hầu cấp thấp, đã xin được một chân phụ việc sắp xếp sách trong thư viện. Cô ta sẽ tạo ra một cuộc gặp gỡ "tình cờ".
Vào một buổi chiều đầy nắng, khi Thái tử Kael đang bước dọc theo hành lang lớn dẫn đến thư viện, tâm trí vẫn còn vương vấn bởi hình ảnh lạnh lùng của Avelina trong đêm tiệc, thì một cảnh tượng đã đập vào mắt hắn.
Lilia đang cố gắng bê một chồng sách cao ngất, trông nặng nề hơn nhiều so với thân hình mỏng manh của cô ta. Một nữ quan lớn tuổi hơn đi ngang qua, cố tình huých mạnh vào vai cô ta. "Đồ chậm chạp! Có mỗi việc đó mà cũng không xong!"
Lilia loạng choạng, và cả chồng sách đổ sập xuống sàn nhà, văng tung tóe. Cô ta ngã ngồi xuống đất, đôi mắt to tròn ngấn lệ, vẻ mặt đầy tủi thân và sợ hãi. Trông cô ta thật đáng thương, như một chú chim nhỏ bị gãy cánh.
Kael nhíu mày. Hắn cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, một luồng cảm xúc thương cảm gần như phi tự nhiên dâng lên trong lòng. Hắn không hề suy nghĩ, bước nhanh tới.
"Cô không sao chứ?" Hắn đưa tay ra, giọng nói dịu dàng hơn hẳn thường lệ.
Lilia ngước lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn đầy kinh ngạc và biết ơn. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô ta khẽ vận dụng "Thiên Phú" của mình, không phải để ra lệnh, mà chỉ để khuếch đại cảm giác thương cảm và sự che chở trong lòng Kael.
"Điện... Điện hạ..." cô ta lắp bắp, vội vàng cúi đầu. "Thần... thần không sao ạ. Là lỗi của thần."
"Đứng lên đi," Kael nói, tay hắn vẫn giữ lấy cánh tay cô ta, giúp cô ta đứng dậy. Cảm giác mềm mại, run rẩy của cô ta khiến hắn cảm thấy mình thật mạnh mẽ, thật cần thiết. "Đó không phải lỗi của cô."
Chính vào khoảnh khắc đó, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh như băng vang lên từ phía cuối hành lang.
"Điện hạ, người có vẻ bận rộn với những người hầu mới. Thần không muốn làm phiền."
Cả Kael và Lilia đều giật mình quay lại. Avelina đang đứng đó, cách họ không xa. Nàng vận một bộ váy dạo phố màu xanh đậm, đơn giản nhưng thanh lịch. Trên cổ, ẩn hiện dưới lớp vải là chiếc dây chuyền Đá Hoàng Hôn. Nàng đến đây với lý do hoàn hảo là để trả lại một cuốn sách đã mượn từ Thư viện Hoàng gia.
Ở kiếp trước, nếu thấy cảnh này, Avelina chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành, sẽ lao vào sỉ nhục Lilia và chất vấn Kael, tự biến mình thành một kẻ ghen tuông lố bịch.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.
Nhờ vào Thiên Phú Minh Mẫn đang dần thức tỉnh, được khuếch đại bởi viên Đá Hoàng Hôn, Avelina không chỉ nhìn thấy một cảnh tượng chướng mắt. Nàng "cảm nhận" được nó. Nàng cảm nhận được một luồng năng lượng ngọt ngào, giả tạo đang tỏa ra từ Lilia. Nàng cũng cảm nhận được một lớp sương mù mờ ảo, phi lý trí đang bao bọc lấy Kael, khiến sự thương cảm của hắn trở nên bất thường. Nàng đã nhìn thấy ma thuật đang hoạt động.
Câu nói bình thản của Avelina, không một chút ghen tuông, giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Kael. Lớp sương mù trong tâm trí hắn đột nhiên tan đi. Hắn nhìn xuống bàn tay mình vẫn đang nắm lấy cánh tay Lilia, rồi lại nhìn lên khuôn mặt lạnh như tiền của Avelina. Cảm giác che chở anh hùng ban nãy bỗng biến thành sự ngượng ngùng, khó xử. Hắn vội vàng rụt tay lại, như thể vừa chạm phải lửa.
Lilia cũng cảm thấy một cú sốc. Lần đầu tiên, năng lực của cô ta bị cắt đứt một cách đột ngột bởi sự xuất hiện của một người khác. Giống như một dòng điện bị ngắt quãng. Cô ta nhìn Avelina, và trong một thoáng, vẻ đáng thương trên mặt cô ta biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và một tia sợ hãi không thể che giấu.
Kael hắng giọng, cố gắng lấy lại vẻ uy nghiêm. "Avelina. Nàng... nàng cũng đến thư viện sao?"
"Vâng, thưa Điện hạ," Avelina đáp, bước tới gần hơn. Nàng liếc nhìn Lilia, người đang cúi gằm mặt xuống đất. "Xem ra nhân sự trong cung gần đây có nhiều người mới khá vụng về. Có lẽ thần nên góp ý với Hoàng hậu điện hạ về việc cần huấn luyện họ kỹ càng hơn."
Lời nói vừa là một sự hạ thấp Lilia, vừa là một lời nhắc nhở Kael về thân phận của cô ta.
Lilia run lên, nhưng không dám ngẩng đầu. Cô ta có thể cảm nhận được một áp lực vô hình từ Avelina, một sự trong trẻo, sắc bén đang chống lại năng lực của mình.
Avelina không nói thêm gì nữa. Nàng chỉ khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười gần như không thể nhận ra. Đó là một nụ cười chiến thắng. Nàng đã xác nhận được ba điều: Năng lực của Lilia là có thật. Viên Đá Hoàng Hôn có tác dụng. Và quan trọng nhất, "Thiên Phú Minh Mẫn" của nàng chính là khắc tinh của Lilia.
Nàng cúi đầu chào Kael một cách lịch sự, rồi ung dung lướt qua họ, bước về phía thư viện. Nàng để lại phía sau một Thái tử đang bối rối không hiểu tại sao cảm xúc của mình lại thay đổi nhanh như vậy, và một Lilia đang cúi đầu, che giấu sự hoảng loạn khi nhận ra rằng, đối thủ của cô ta trong kiếp này, không hề đơn giản như cô ta tưởng.