Phong là một chàng trai dễ mến và vui vẻ nên nhanh chóng lấy được cảm tình của bố mẹ Hương và thằng nhóc Tuấn. Nụ cười dần nở trên môi ông Sơn rồi đến bà Dung, còn thằng Tuấn thì đã cười từ khi nào rồi. Hương kinh ngạc ngồi nhìn ba người thân trong gia đình mình. Hương thầm cảm ơn Phong, nếu không có Phong gỡ rối cho mình, chắc là Hương sẽ bị bà Dung chửu mắng và ăn một trận đòn đau vào mông và vào đầu.
Nói chuyện với bố mẹ Hương một lúc. Phong cáo từ ra về. Hương tiễn Phong ra cổng.
- Cảm ơn cậu vì tất cả. Nhờ có cậu, bố mẹ tôi sẽ không trách tôi nữa.
Phong mỉm cười.
- Bố mẹ cậu rất thương cậu, ngay cả thằng em trai Tuấn của cậu cũng thế. Tôi mừng cho cậu, tuy gia đình cậu chưa thật hoàn hảo nhưng cậu không cô đơn đúng không ?
Hương rơi lệ. Hương nói trong nước mắt.
- Cậu nói đúng. Tôi không có một gia đình hoàn hảo nhưng họ thương tôi. Đối với tôi, như thế cũng đã là một ân huệ rồi.
Phong nheo mắt bảo Hương.
- Cậu đúng là một đứa trẻ con. Lúc nào tôi cũng thấy cậu khóc được, cậu có thể một lần cười tươi và sống thật với chính mình không ? Đừng vì những lời châm chọc của mọi người xung quanh, cậu co rút trong vỏ ốc của mình. Cậu không phải là một cô gái xấu xí, cậu cũng không ngốc nghếch, nếu cậu thực sự xấu xí thì hình dáng này sẽ không được như bây giờ, nếu cậu ngốc nghếch cậu sẽ không thi đỗ được vào trường đại học. Tất cả đều là do cậu tưởng tượng ra như thế thôi, cậu bị mọi người trêu chọc và hành hạ tinh thần cậu quá nhiều nên cậu tưởng cậu ngốc và xấu xí thật, từ nay cậu hãy quên những điều không hay đó đi, cậu hãy là chính mình.
Hương đứng im nghe Phong nói. Trái tim Hương đập thật nhanh. Hương cảm nhận được hơi thở của chính mình. Mạch đập của trái tim đang thúc giục Hương tiến lên. Cảm xúc đang ùa về trong tâm trí, Hương đã lấy lại được mùa xuân, lấy lại được hơi ấm của tình người, đã lấy lại được tự tin cho mình. Trên đời này chỉ có hai con người mà Hương tin tưởng và hết lòng kính trọng, một người là người chị đã chết của Hương, còn người kia là Phong. Hương cảm tạ chị mình vì đã mang đến cho Hương một người bạn như Phong.
Hương muốn mình có thể làm được một điều gì đó cho Phong, muốn cảm tạ Phong vì tất cả. Nếu không có Phong, Hương đã không có dũng khí và tự tin như bây giờ.
Hương ôm chầm lấy Phong. Khóc thầm lặng lẽ trên vai Phong. Hương nói.
- Cảm ơn cậu vì tất cả. Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt và sẽ không bao giờ phụ lòng cậu.
Phong vòng tay ôm lấy Hương. Cảm giác của Phong rất lạ. Một cô gái mà ai cũng coi khinh như Hương lại có thể khuấy đảo tâm trí của Phong thế này. Phong tin rằng mỗi người đều có thế mạnh và sức cuốn hút của riêng mình, không ai sinh ra mà không có ý nghĩa đối với ai đó.
Vỗ nhẹ vào lưng Hương. Phong động viên Hương.
- Cậu nhớ phải thực hiện đúng những gì mà cậu nói đấy. Nhớ là tôi sẽ dõi theo cậu, cậu mà làm sai hay lùi bước, tôi sẽ đánh vào mông cậu.
Hương đỏ bừng mặt, vội buông Phong ra. Hương le lưỡi trêu.
- Cậu nên nhớ, dù tôi và cậu là bạn bè, tôi cũng hơn tuổi cậu, ai cho cậu cái quyền được dạy bảo tôi thế hả ?