Tuấn giật mình ngước mắt nhìn chị gái. Miệng Tuấn méo xệch.
- Chị có biết là bố mẹ đi tìm chị suốt từ sáng đến giờ không ? Sao dạo này chị hay biến mất một cách thần bí như thế ?
Hương buông rơi thân thể xuống ghế xố pha. Ôm lấy đầu, Hương mệt mỏi nói.
- Chị cũng không biết nữa. Có thể đầu chị bị váng vất do sốt nên không còn tỉnh táo để nghĩ thông suốt được bất cứ chuyện gì.
Chuông điện thoại bàn reo vang. Hương bảo Tuấn.
- Em bắt máy đi. Nếu bố mẹ gọi, em bảo bố mẹ là chị đã về nhà rồi.
Tuấn vội bước lại gần chiếc bàn đặt điện thoại ở cuối góc phòng khách. Giọng trầm ấm của ông Sơn vang lên.
- Chị gái con đã về nhà chưa ?
Tuấn vừa nhìn Hương, vừa trả lời.
- Chị ấy đã về rồi.
Ông Sơn thở phào.
- Nó có bị làm sao không ?
- Chị ấy chỉ bị mệt mỏi do cảm sốt thôi.
Ông Sơn lo lắng.
- Có cần phải đưa nó đi bệnh viện không con ?
Nhìn Hương nhắm mắt như đang ngủ say. Tuấn lắc đầu đáp.
- Không cần đâu bố. Chị ấy có bị sốt nhưng chỉ làm cảm cúm thông thường. Chỉ cần chị ấy nghỉ ngơi là lúc nữa sẽ đỡ mệt mỏi ngay thôi.
- Nếu thế con chăm sóc chị con và để ý tính trạng sức khỏe của nó cho bố. Lúc nữa bố mẹ về.
Tuấn ngoan ngoãn gật đầu.
- Vâng. Con hiểu rồi.
Kết thúc cuộc gọi, Tuấn cúp máy. Nhìn chị gái đang ngủ say. Tuấn thở dài.
Những kí ức đau khổ, buồn phiền và không vui đều bị Hương tẩy xóa hết nên lúc này lòng Hương hoàn toàn bình yên, hoàn toàn mãn nguyện với cuộc sống của mình.
Đây chính là điều mà Hồng muốn Hương hướng tới. Hồng không muốn Hương bị quá khứ ám ảnh, không muốn để những thứ không hay đó điều khiển cuộc sống hiện tại của Hương, Hồng muốn Hương quên đi để sống tiếp và quên đi để chứng minh cho mọi người xung quanh thấy rằng Hương không phải là một cô gái đơn giản và dễ bị bắt nạt.