Lòng đã quyết Hương dắt xe đi.
Hắn nắm chặt lấy tay lái xe đạp điện.
- Tôi nói gì cô có nghe không ?
Hắn lại dở giọng uy quyền của hắn ra.
Mọi hôm, Hương sẽ run sợ, sẽ tái mặt, nhưng hôm nay Hương bị đau khổ không chế nên nhất thời cảm giác của Hương đã mất hết giống như một người bị tiêm thuốc tê hay bị bại liệt.
Những lời nói đáng sợ của hắn hoàn toàn miễn nhiễm với Hương. Hắn có dùng nhuyễn kiếm của hắn kè vào cổ Hương cũng thế thôi.
- Anh có thể buông tay ra được rồi chứ ?
Hương hoàn toàn lạnh, hoàn toàn băng giá.
Cơn gió thổi qua xào xạc làm bay chiếc khăn đang quàng trên cổ Hương, mái tóc đen dài rối bù đang vui đùa trên cổ, trên mặt Hương.
Trong mắt hắn lúc này, Hương giống như một mỹ nhân băng giá của mùa đông, một mỹ nhân bị chôn vùi trong lâu đài được xây dựng bằng băng của chính mình.
Hắn bắt đầu cảm thấy hắn sắp mất một viên ngọc quý !
Cất xe đạp điện vào lán xe. Hương chậm chạp bước ra.
Hắn vẫn kiên nhẫn chờ Hương như đang chờ một bông hoa hé nở nụ tầm xuân.
Lần đầu tiên trong đời hắn mới có cảm giác sợ hãi và hốt hoảng thế này.
Hắn không thể chịu đựng được thái độ thờ ơ và lơ đãng của Hương. Hắn thích Hương tỏ ra sợ hãi và hốt hoảng lập tức làm theo và nghe lời hắn nói hơn.
Hương cứ lừng lờ, lơ lững trôi giữa không trung khiến hắn cảm thấy hắn không có điểm tựa, hắn đang rơi dần xuống vực sâu.
Hắn cầu mong, Hương hãy mau tỉnh lại, hãy mau quay về làm một nô lê ngoan ngoãn, làm một con vật cưng của hắn.
Bàn tay Hương bị bàn tay ấm nóng và lạnh giá của hắn giữ chặt, hắn lập tức kéo Hương đi theo hắn.
Hắn không quan tâm đến ánh mắt tò mò, xen lẫn kinh ngạc của mọi người xung quanh. Hắn chỉ quan tâm đến cô gái mà hắn đang yêu tự nhiên tỏ ra xa cách và lạ lẫm với hắn.
Hắn muốn biết nguyên nhân tại sao.
Lôi Hương ra khu vườn sau trường đại học, hắn mới chịu buông tay Hương ra.
- Nào nói đi ! Tại sao cô không chịu nghe tôi nói ?
Khi một người biết trái tim mình đã chết, lòng đã nguội lạnh thì sẽ có cảm giác như thế nào ?
Lòng Hương không chết, trái tim không nguội lạnh, Hương chỉ bị đau khổ quá độ nên tạm thời