Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 39: Chương 39


trước sau

- Mẹ nói có sai đâu. Đi học con nhớ phải mang theo áo mưa. Đằng này con hay quên nên hôm qua mới bị ướt hết. Ăn cơm xong, con nhớ uống thuốc và mang theo áo mưa. Đừng để mẹ phải nhắc lại lần thứ hai.

Hương cúi đầu đáp.

- Con nhớ rồi.

Bảy giờ sáng, hai chị em Hương rời khỏi nhà. Trên đường đi, Tuấn quan tâm hỏi.

- Chị có cần dừng lại đâu đó để mua thuốc không ?

- Không cần đâu. Sáng sớm thế này đã có ai mở cửa hàng bán thuốc đâu. Để trưa đi học về chị mua luôn một thể.

- Chị nên nhớ giữ gìn sức khỏe. Em không muốn chị bị ốm.

- Chị biết rồi. Cảm ơn em.

Đến tường tiểu học Minh Tâm. Tuấn xuống xe. Vẫy tay chào chị gái, Tuấn theo các bạn vào lớp. Hương đứng nhìn em trai một lúc rồi mới rời đi. Hương giật mình nhớ đến hoàn cảnh khổ sở của mình. Hương đã quên mình đang ngồi bạn học của ai và quên ai đang tìm cách bắt nạt và tìm cách hạ nhục mình.

Hương phóng xe hết tốc lực đến trường, nhưng cũng giống như hôm qua, mặc dù Hương không đi học muộn nhưng các bạn trong lớp không có ai có ý muốn nhường lại chỗ ngồi của họ cho Hương. Họ không phải là những kẻ ngu ngốc, chẳng ai thích ngồi học cùng với một kẻ thích gây sự, lạnh lùng và tàn nhẫn như anh ta, chưa hết, ai mà chịu nổi cảm giác lành lạnh sau gáy, và đôi giày bẩn của anh ta gác chân lên thành ghế của mình.

Hương và cái bàn của anh ta đã đóng đinh với nhau. Nếu còn muốn học ở trong lớp này, Hương không còn lựa chọn nào khác. Hương phải ngồi xuống, phải chấp nhận bị anh ta bắt nạt và hành hạ.

Anh ta luôn đi học đúng giờ. Anh ta chưa bao giờ đi học muộn, xem ra anh ta cũng không phải là một học sinh hư hỏng và hay vi phạm nội quy của nhà trường.

Lúc Hương đi vào trong lớp. Hương đã thấy anh ta ngồi trên bàn học của anh ta từ khi nào rồi, và đôi chân của anh ta cũng đang gác lên thành ghế phía trước. Hương nuốt nước bọt.

Đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, Hương muốn tìm một chỗ trống hay một cái bàn trống. Tuy các bạn chưa đi học đầy đủ nhưng nhìn ánh mắt khinh ghét và dữ dằn của họ. Hương hiểu không ai có thể nhường lại cái bàn của họ cho Hương. Chẳng ai dại gì đang yên lành sống thoải mái lại tự đi tìm tai họa cho mình.

Hương đứng im ở giữa lớp. Hương không biết nên tiến hay nên lui, nên quay về cái bàn trước kia của mình hay là đi tìm một cái bàn khác. Chỉ một phút ngắn ngủi, tất cả các bạn đều vào lớp, thầy giáo dạy Triết học cũng vào lớp.

Hương ngơ ngác như người mất hồn. Tâm trí Hương lang thang hết nơi này đến nơi khác. Hương và anh ta đúng là oan gia và là hai kẻ cô độc, cả hai không có ai làm bạn và cũng không có ai hỏi han đến mình.

Vào lớp, các bạn tíu tít cười đùa, và hỏi han lẫn nhau. Còn Hương và hắn chỉ im lặng và lạnh lùng như điếc. Thấy giáo dạy Triết thấy Hương đứng giữa lớp. Thấy giục.

- Em mau về chỗ của mình đi. Chúng ta còn phải bắt đầu bài học.

Cả lớp xì xầm to nhỏ. Họ nheo mắt nhìn Hương, những tia nhìn giễu cợt và thích thú. Nghe những tiếng thì thầm của họ. Mặt Hương tái lại. Hương biết họ đang nói xấu mình, đang hạ nhục mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!