Cuộc đối đầu trong văn phòng của Mạc Thiên Vũ kết thúc mà không có người thắng kẻ thua. Ý Yên rời đi với sự bực tức, còn Mạc Thiên Vũ thì càng thêm quyết tâm phải tìm ra bí mật của cô. Anh ta tạm thời dừng việc phá hoại các dự án của cô, nhưng sự "quan tâm" của anh ta lại chuyển sang một hình thức khác, tinh vi và khó chịu hơn: những bó hoa hồng đỏ thắm được gửi đến công ty mỗi ngày, những món quà đắt tiền bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà cô.
Ý Yên coi tất cả những thứ đó như không khí. Hoa thì cô để ở phòng tiếp tân cho mọi người cùng ngắm, quà thì cô gửi trả lại không một lời nhắn. Sự phớt lờ tuyệt đối của cô khiến Mạc Thiên Vũ vừa tức giận lại vừa bất lực.
Giữa lúc đang phải đối phó với một nam chính phiền phức, một sự cố nhỏ đã xảy ra, mang đến cho cô một cơn gió mát lành không ngờ.
Hôm đó, sau khi tan làm, Ý Yên lái xe về nhà. Trời bất chợt đổ mưa lớn. Khi đang đi qua một ngã tư, một chiếc xe máy do chạy quá nhanh đã không làm chủ được tay lái, quẹt vào hông xe của cô. Cú va chạm không mạnh, nhưng cũng đủ để lại một vết xước dài trên cánh cửa xe.
Ý Yên thở dài, đỗ xe vào lề đường. Cậu thanh niên lái xe máy mặt mày tái mét, luống cuống xin lỗi. Thấy cậu ta cũng chỉ là một sinh viên, trời lại mưa tầm tã, Ý Yên không muốn làm khó. Cô chỉ định nhắc nhở vài câu rồi cho qua.
Đúng lúc này, một chiếc xe khác đỗ lại gần đó. Cố Thanh Phong bước xuống xe, tay cầm một chiếc ô. Anh nhận ra xe của cô.
"Kiều Vân? Có chuyện gì vậy?"
"À, chào bác sĩ Cố," Ý Yên hơi ngạc nhiên. "Chỉ là một va chạm nhỏ thôi."
Thanh Phong nhìn qua tình hình, rồi quay sang nói với cậu sinh viên đang run rẩy: "Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Sự quan tâm của anh khiến cậu sinh viên bớt sợ hãi. Sau khi chắc chắn cả hai bên đều không có ai bị thương, Thanh Phong quay sang nói với Ý Yên: "Trời đang mưa lớn, đứng ở đây không tiện. Hay là để tôi giúp cô giải quyết. Cô cứ về nhà trước đi."
"Như vậy có phiền bác sĩ quá không?"
"Không sao đâu," anh mỉm cười dịu dàng. "Giúp đỡ một người bạn là chuyện nên làm mà."
Câu nói "giúp đỡ một người bạn" của anh khiến Ý Yên cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa. Nó hoàn toàn khác với sự áp đặt, chiếm hữu trong những lời nói của Mạc Thiên Vũ. Cô gật đầu cảm ơn rồi lái xe về nhà.
Tối hôm đó, Thanh Phong gọi điện cho cô.
"Mọi chuyện ổn rồi nhé. Cậu sinh viên kia cũng đã nhận lỗi và hứa sẽ bồi thường. Nhưng tôi thấy cậu ấy cũng khó khăn, nên đã nói cậu ấy không cần lo lắng, coi như một bài học kinh nghiệm thôi."
"Cảm ơn bác sĩ nhiều. Anh thật tốt bụng."
"Đừng khách sáo vậy," anh cười nhẹ. "À, tôi nghe nói dạo này cô hay bị đau đầu trở lại. Có phải lại làm việc quá sức không?"
Ý Yên sững sờ. "Sao anh biết?"
"Thiên Vũ có hỏi tôi về một vài loại thuốc bổ não tốt nhất," Thanh Phong đáp, giọng vẫn bình thản. "Tôi đoán là cậu ấy mua cho cô."
Ý Yên im lặng. Thì ra những hành động bá đạo kia cũng xen lẫn một chút quan tâm vụng về. Nhưng sự quan tâm đó lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt hơn là cảm động. Ngược lại, sự hỏi han nhẹ nhàng của Cố Thanh Phong lại khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi hơn," cô nói, giọng nói cũng mềm đi vài phần.
Họ nói chuyện thêm một lúc nữa. Thanh Phong không hỏi về công việc, cũng không hỏi về mối quan hệ của cô và Mạc Thiên Vũ. Anh chỉ nói về những cuốn sách hay, những bản nhạc cổ điển, những chủ đề giúp người ta thư giãn. Cuộc trò chuyện của họ nhẹ nhàng và đồng điệu một cách lạ lùng.
Sau khi cúp máy, Ý Yên nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh. Cô nhận ra, sự dịu dàng không cần bất kỳ điều kiện nào của Cố Thanh Phong chính là thứ mà cô đang thiếu trong cuộc sống đầy rẫy những toan tính này. Anh giống như một ốc đảo bình yên giữa sa mạc.
Cô không biết tình cảm của mình là gì, nhưng cô biết chắc một điều: cô thích ở bên cạnh người đàn ông này. Một mối quan hệ không có áp lực, không có sự chiếm hữu, chỉ có sự thấu hiểu và tôn trọng. Đó là một điều xa xỉ mà cô không bao giờ có được khi ở bên cạnh Mạc Thiên Vũ.