Sau khi đến trường, Thanh Vy không về lớp ngay mà đi thẳng đến phòng vẽ của câu lạc bộ mỹ thuật. Đây từng là thiên đường của cô, là nơi cô có thể chìm đắm trong thế giới của màu sắc và những đường nét. Nhưng cũng chính nơi đây, vô số tác phẩm tâm huyết của cô đã bị Hạ Vy chiếm làm của riêng.
Căn phòng vẫn vậy, ngập tràn mùi sơn dầu và giấy vẽ. Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ lớn, phủ một lớp bụi vàng lấp lánh lên những giá vẽ cũ kỹ. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
Cô lấy ra một tấm toan mới tinh, đặt lên giá. Kiếp trước, cô theo đuổi trường phái ấn tượng, những bức tranh của cô luôn rực rỡ, sống động, tràn đầy ánh sáng và hy vọng, giống như chính con người ngây thơ của cô lúc đó. Nhưng bâyd giờ, tâm hồn cô đã nhuốm màu tro tàn của sự phản bội, nét cọ của cô cũng không thể nào vui tươi như trước được nữa.
Cô không cần phác thảo. Bố cục, màu sắc, ánh sáng, tất cả đã hiện lên rõ ràng trong đầu cô. Cô cầm cây cọ lên, bàn tay vững vàng không một chút do dự. Những ký ức đau thương của kiếp trước không còn là gánh nặng, mà đã trở thành nguồn cảm hứng, thành chất liệu cho nghệ thuật của cô.
Cô vẽ.
Cô không vẽ về "Ước Mơ" theo cách thông thường – những cánh chim bồ câu, bầu trời xanh, hay nụ cười trẻ thơ. Bức tranh của cô mang một gam màu trầm buồn. Trung tâm bức tranh là một con búp bê bị vỡ nát, nằm chỏng chơ trên một đống đổ nát, những mảnh sứ trắng tinh khôi vương vãi. Một bên mắt của con búp bê vẫn còn nguyên vẹn, long lanh như thủy tinh, nhưng lại phản chiếu hình ảnh một đóa hồng đang tàn úa. Ánh sáng duy nhất trong tranh hắt xuống từ một khe nứt trên trần nhà, le lói, yếu ớt, nhưng lại đầy kiên cường.
Bức tranh có tên "Tàn Mộng". Ước mơ tan vỡ, nhưng từ trong đống tro tàn, vẫn còn hy vọng tái sinh.
Nét cọ của cô điêu luyện và già dặn hơn rất nhiều so với một cô gái mười tám tuổi. Kỹ thuật pha màu, đổ bóng, tạo khối đều đạt đến trình độ đỉnh cao. Nhưng thứ thật sự khiến người xem phải chấn động chính là linh hồn của bức tranh. Nỗi đau, sự tuyệt vọng, sự giằng xé và một tia hy vọng mong manh được thể hiện một cách hoàn hảo qua từng nét vẽ. Nó không còn là tác phẩm của một thiên tài, mà là của một nghệ sĩ đã trải qua hết mọi thăng trầm của cuộc đời.
Khi nét cọ cuối cùng được đặt xuống, Thanh Vy lùi lại vài bước, ngắm nhìn tác phẩm của mình. Cô hài lòng. Đây chính là con người thật của cô bây giờ, một tâm hồn được tái sinh từ đống tro tàn.
Nhưng cô biết, bây giờ chưa phải là lúc để lộ ra tài năng thật sự. Bức tranh này quá mức xuất sắc, nó sẽ gây ra chấn động và sự nghi ngờ không cần thiết. Mục tiêu của cô trong cuộc thi này không phải là giành giải nhất, mà là để cho Hạ Vy một bài học.
Cô cẩn thận cất bức tranh "Tàn Mộng" đi, khóa kỹ trong tủ đồ cá nhân của mình. Sau đó, cô lấy một tấm toan khác, và chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, cô vẽ một bức tranh hoàn toàn khác.
Bức tranh thứ hai mang tên "Cánh Diều Bay Cao". Kỹ thuật vẽ vẫn rất tốt, bố cục hài hòa, màu sắc tươi sáng. Một cô gái đang thả diều trên đồng cỏ xanh mướt, bầu trời trong xanh. Nó là một bức tranh đẹp, hợp chủ đề, và hoàn toàn phù hợp với trình độ của một học sinh trung học tài năng. Nhưng nó vô hồn. Nó chỉ có kỹ thuật, không có cảm xúc. Nó là một cái vỏ rỗng tuếch, xinh đẹp nhưng nhạt nhẽo.
Đây chính là tác phẩm cô sẽ dùng để dự thi. Một tác phẩm đủ tốt để không làm mất mặt Lê gia, nhưng lại không đủ xuất sắc để gây chú ý quá nhiều. Quan trọng nhất, khi đặt cạnh tác phẩm mà Hạ Vy sắp "sáng tác", nó sẽ tạo ra một sự đối lập thú vị.
Buổi chiều, Hạ Vy tìm đến phòng vẽ, khuôn mặt hớn hở. "Chị hai, em nghĩ ra ý tưởng rồi! Em sẽ vẽ một khu vườn cổ tích, nơi mọi ước mơ đều trở thành hiện thực."
Thanh Vy liếc nhìn bản phác thảo nguệch ngoạc trên tay Hạ Vy, trong lòng cười lạnh. Vẫn là mô-típ cũ rích, sáo rỗng. Kiếp trước, chính cô là người đã vẽ bức tranh "Khu Vườn Cổ Tích" giúp Hạ Vy đoạt giải. Cô đã mất cả tuần để nghiên cứu về các loài hoa, về cách phối màu để tạo ra một không gian huyền ảo, mộng mơ.
"Ý tưởng hay đó," Thanh Vy gật gù, giả vờ tán thưởng. "Nhưng vẽ một khu vườn có rất nhiều chi tiết phức tạp, em có chắc mình xử lý được không?"
"Có chị hai giúp em mà," Hạ Vy nũng nịu, kéo tay áo cô. "Chị chỉ cần phác thảo giúp em bố cục chính, và pha giúp em vài màu đặc biệt thôi. Phần còn lại em sẽ tự làm."
"Tự làm?" Thanh Vy nhướng mày. "Được thôi. Nếu em đã nói vậy."
Cô cầm lấy bút chì, và chỉ trong vài phút, cô đã phác thảo ra một bố cục cơ bản lên tấm toan của Hạ Vy. Nhưng khác với kiếp trước, cô cố tình tạo ra một vài lỗi sai tinh vi trong cấu trúc và phối cảnh. Ví dụ, cô đặt một vài đóa hoa ưa bóng râm ra ngoài nơi có nhiều ánh sáng nhất, hay vẽ một con suối chảy ngược với quy luật tự nhiên. Đây là những lỗi mà một người không có kiến thức chuyên sâu về hội họa như Hạ Vy sẽ không bao giờ nhận ra, nhưng một giám khảo có chuyên môn sẽ nhìn thấy ngay lập tức.
"Xong rồi," cô đưa lại bút cho Hạ Vy. "Phần còn lại trông cậy vào em đó, 'họa sĩ thiên tài'."
Hạ Vy vui vẻ nhận lấy, không hề nghi ngờ gì. Cô ta bắt đầu tô màu một cách vụng về. Thanh Vy chỉ im lặng quan sát, thỉnh thoảng đưa ra vài lời "góp ý" vô thưởng vô phạt. Cô muốn xem, một tác phẩm chắp vá, không có linh hồn, và đầy lỗi kỹ thuật như vậy, sẽ đi được đến đâu.
Nhìn dáng vẻ tự mãn của Hạ Vy, Thanh Vy chỉ thấy thương hại. Cô ta đã quen với việc ăn cắp, đến nỗi không còn nhận ra được đâu mới là tài năng thật sự.
Thanh Vy quay lại với bức tranh "Cánh Diều Bay Cao" của mình. Nét cọ của cô lạnh lùng, dứt khoát. Mỗi một màu sắc cô tô lên, đều là một bước trong kế hoạch của mình. Ván cờ này, cô sẽ không chỉ lấy lại những gì đã mất, mà còn khiến cho kẻ đã đẩy cô vào chỗ chết phải nếm trải cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Và nét cọ lạnh lùng này chính là vũ khí sắc bén nhất của cô.